VÃN THANH - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-30 19:10:39
Lượt xem: 4,137
4
Phó Trường Nguyên nói ta tầm thường đố kỵ, không quan tâm ta đang mang thai, một bức hưu thư đuổi ta ra khỏi Hầu phủ, ngay lập tức quỳ xuống trước hoàng hậu, nguyện đón bài vị của tỷ tỷ về làm chính thê.
Tình cảm của hai người khiến trời đất cảm động, còn ta trở thành đối tượng bị khinh bỉ của cả kinh thành.
Họ ném rau thối, trứng thối vào ta, kêu ta mau c.h.ế.t đi.
"Đánh c.h.ế.t Vệ Vãn Thanh độc phụ này đi!"
Có kẻ giơ cao tay hô lớn, đám đông phẫn nộ ùa lên, cầm cuốc, đòn gánh đánh ta, Hồng Tú ôm chặt lấy ta, bị đánh đến đầu vỡ m.á.u chảy.
Đến khi sắp xảy ra án mạng, đám người ấy mới giải tán.
Ta ôm Hồng Tú khóc thảm thiết, m.á.u từ miệng nàng tuôn ra từng dòng, bàn tay đẫm m.á.u vuốt lên má ta, "Phu nhân, đừng khóc, Hồng Tú sau này không thể chăm sóc người nữa, người hứa với ta, nhất định phải sống tốt."
Đêm đó Hồng Tú chết.
Ta sống chui sống nhủi, bị một đám ăn mày làm nhục.
Lại tình cờ nghe tin tỷ tỷ c.h.ế.t đi sống lại, cùng Phó Trường Nguyên kết duyên.
Trước đây ta không hiểu, rõ ràng hai người đã tư thông, nếu tỷ tỷ bị phát hiện mất trinh trước khi cưới, đó là con đường chết.
Ta nâng nàng ta làm thiếp, vừa thành toàn cho nàng, vừa cứu mạng nàng.
Vì sao nàng ta còn uống thuốc độc tự sát, đổ tội lên đầu ta?
Đến giờ ta mới hiểu.
Hóa ra nàng ta muốn có vị trí của ta.
Thương cho ta và đứa con trong bụng, đều trở thành bậc thang cho nàng ta vang danh, cưới Phó Trường Nguyên.
Ta phun một ngụm máu, c.h.ế.t thảm trên phố.
5
Lần nữa mở mắt, ta trở lại ngày nâng tỷ tỷ làm thiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-thanh/chuong-4.html.]
Tỷ tỷ đang ngạo nghễ từ chối làm thiếp.
Ta nghiến răng nuốt cơn nghẹn trong cổ họng, đột nhiên đứng dậy, vỗ mạnh bàn, cười lớn:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Nói hay lắm! Không hổ là phong thái của chính thất đích nữ!"
Ta ba bước làm hai đến bên nàng ta, khoác tay nàng.
"Cả kinh thành không tìm đâu ra người thứ hai cương liệt như tỷ tỷ, vừa rồi là Vãn Thanh xem thường tỷ, tỷ yên tâm, sau này ai dám nhắc đến chuyện tỷ làm thiếp, ta là người đầu tiên không tha cho hắn."
"Nữ nhi họ Vệ chúng ta, dù c.h.ế.t cũng phải làm chính thê!"
Ta muốn xem kiếp này, không có ta làm bậc thang, nàng ta sẽ kết thúc ra sao.
Tỷ tỷ sững sờ, hồi lâu mới lắp bắp:
"Muội hiểu lòng ta là tốt rồi."
Ta vỗ tay tỷ tỷ, quay sang Phó Trường Nguyên nói: "Trước kia ta thấy tỷ thường vào thư phòng cùng Hầu gia trò chuyện, còn tưởng nàng có ý với ngài, nay xem ra là ta hiểu lầm."
"Sau này Hầu gia không thể như vậy nữa, nếu làm hỏng thanh danh tỷ tỷ, ta là người đầu tiên không đồng ý."
Phó Trường Nguyên tự xưng là danh sĩ, luôn xem trọng danh tiếng hơn cả mạng sống.
Hắn có thể có chút tình cảm với tỷ tỷ.
Nhưng một khi động chạm đến lợi ích của bản thân, chút tình cảm ấy không còn quan trọng nữa.
Vì vậy, sau khi cân nhắc, Phó Trường Nguyên gần như không mấy do dự đồng ý, sau nhiều năm chung sống, lần đầu nhìn ta với ánh mắt tán thưởng.
"Phong cốt không bằng Doanh Doanh, nhưng biết sai sửa đổi, cũng xem như có phong thái quân tử."
Tỷ tỷ thấy cảnh này vừa giận vừa tức, tay cầm khăn tay gần như vặn nát, cuối cùng tìm cớ trở về phòng.
Khi mọi người đã tản đi, ta gọi Hồng Tú lại.
"Ngươi lập tức ra ngoài, bất kể là trà quán, tửu lâu hay góc phố, nhất định phải lan truyền lời của nàng ta vừa nói."
Hồng Tú từ lâu đã chướng mắt tỷ tỷ, lập tức đi ngay.
Ta xoa bụng đã nhô cao, không khỏi cười nhẹ, tỷ tỷ tốt của ta, nếu nàng muốn làm chính thê, ta sẽ giúp nàng một tay.