Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vãn Vãn bất vãn - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-22 15:59:39
Lượt xem: 207

1

“Tại sao không?” Tôi hoài nghi hỏi lại cậu ta.

Lục Thâm bình thường miệng lưỡi lanh lợi sắc bén, run giọng nói: “Thì là không thôi.”

Xem ra là thực sự đi tỏ tình rồi chẳng qua là thất bại thôi.

Tôi cầm điện thoại lên, nhẹ chân nhẹ tay định quay về phòng: “Vậy lát nữa cậu nhớ đóng cửa nhé, tôi đi…”

Nhưng quần áo lại bị cậu ta kéo lại từ phía sau.

“Ở lại với tôi.” Giọng cậu ta trầm thấp nhưng lại không để cho người khác dễ dàng từ chối.

Quái lạ, không thừa nhận bản thân tỏ tình thất bại, không phải chứng tỏ là cậu ta không muốn tôi nhìn thấy sự thảm hại của bản thân sao?

Cứ như vậy giằng co, sau khi phun ra mấy chữ kia thì cậu ta cũng chẳng nói gì thêm.

Được thôi, đành phải ở bên con người đang đau khổ này vậy.

Tôi cầm tay cậu ta , định bảo cậu ta buông áo tôi ra nhưng lại phát hiện ra tay cậu ta lạnh như băng.

Tôi cau chặt mày, đẩy tay cậu ta ra, định đi rót cho cậu ta cốc nước nóng.

Khoảnh khắc tay vừa buông ra, ánh mắt Lục Thâm dần trở nên u ám, nhưng vẫn dán chặt vào người tôi.

Lúc tôi rót nước xong quay lại, mơ hồ cảm thấy mắt cậu ta sáng lên.

Thật giống một chú chó con.

Tôi nhét cốc nước nóng vào lòng cậu ta, giữ chặt lấy tay cậu ta buộc cậu ta cảm nhận nhiệt độ của cốc nước.

Hai đôi bàn tay dây dưa với nhau một lúc, khi thấy cậu ta chỉ cụp mắt nhìn, không có ý phản kháng, tôi mới từ từ buông tay.

“Sau này cậu có thể ở bên tôi được không?” Lục Thâm đột nhiên nhẹ giọng nói.

Nói thế nào nhỉ? Bình thường tôi nói một câu, cậu ta có thể nhịn được mười câu, nhưng Lục Thâm, người mà một năm 365 ngày nhìn tôi không vừa mắt hết 366 ngày lại đột nhiên phun ra câu này.

Tình huống này khá là đáng sợ.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa.

“Không phải chỉ là tỏ tình thất bại thôi sao?” Có đến mức nói năng bậy bạ vậy không.

“Tôi không có tỏ tình.” Vẻ mặt cậu ta dần trở nên lạnh lùng, đột nhiên đứng dậy đi về phía tôi: “Tôi chưa bao giờ thích Lâm Y.”

Thiết Mộc Lan

Quá gần rồi, hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi rượu bạch đào phả thẳng vào mặt tôi.

Đôi mắt trìu mến dưới hàng mi dài cong cong lúc này đang nhìn tôi chăm chú.

Tôi ngơ ngẩn nhìn cậu ta, lòng lại nghĩ vẩn vơ, đại ca, cậu cho rằng tôi sẽ tin mấy lời này của cậu sao?

Cậu vì con bé kia mà trốn học, đánh nhau, uống rượu không thiếu thứ gì nha.

“Ừm, tôi nghĩ cậu nên bình tâm lại trước đã, chuyện này không thể vội được.” Tôi run rẩy lùi lại phía sau.

“Cậu có người thương rồi sao?” Giọng của Lục Thâm đột nhiên trầm hẳn, trong mắt cậu ta chậm rãi hiện lên một chút tức giận.

Tôi vô thức lắc đầu: “Không…”

Những lời tiếp theo bị cắt ngang bởi một nụ hôn nồng nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-van-bat-van/chuong-1.html.]

Tôi không ngờ Lục Thâm lại hôn tôi.

Hơi thở quấn quít lấy nhau, đến khi cánh môi bị cậu ta cắn nhẹ một cái tôi mới kịp định thần lại.

Mặt tôi gần như bốc hỏa ngay lập tức, vội vàng đẩy cậu ta ra rồi bỏ chạy về phòng.

2

Tôi ôm mặt nằm trên giường.

Phương Vãn Vãn, giờ thì hay rồi, cùng hôn môi với cậu bạn cùng nhau cởi truồng tắm mưa lớn lên.

Cậu ta đang không tỉnh táo, mày cũng không tỉnh táo luôn sao? Cậu ta uống rượu nhưng mày đâu có uống đâu.

Không muốn sống nữa mà.

Sau một đêm mất ngủ, tôi len lén mở cửa phòng ngủ như một tên trộm.

Tốt lắm, trong phòng khách không có ai, chắc là đã về rồi.

Tôi xách theo vali, dự định trở lại trường sớm.

Đùa thôi, hôm nay dù có phải đội quần thì tôi cũng không muốn gặp Lục Thâm, tôi có thể xấu hổ đến mức bốc hơi luôn đó, được chưa?

Mặc dù học cùng một trường đại học với Lục Thâm, nhưng từ đây đến đó cũng mất hai giờ đi tàu cao tốc.

Còn về sau khi khai giảng…để đến sau khi khai giảng rồi hẵng tính, trốn qua khoảng thời gian này trước đã.

Đến nhà ga và tìm được chỗ ngồi của mình xong, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi xuống chưa đầy hai phút, điện thoại liền hiện lên tin nhắn wechat của Lục Thâm.

[Cậu đâu rồi?]

Quá hay, giọng điệu rất lạnh nhạt, rất bình thường.

[Đêm qua nằm mơ thấy biển, định đi du lịch ngắm biển.] Tôi trả lời cậu ta.

Đầu kia phản ứng rất nhanh.

[Là cậu bị điên hay là tôi điên rồi? Giữa đông mà đi biển?]

Hay lắm, giọng điệu quen thuộc này khiến lòng tôi an ổn hơn một chút.

[Đi ngắm hải âu không được hả?] Tôi cà khịa lại cậu ta một câu.

Bên kia gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình, bấm vào thì thấy đó là thông tin tàu cao tốc của tôi.

OMG, tôi quên mất mình đã chia sẻ hành trình với cậu ta.

[Có hải âu trong trường không?] Cậu ta hỏi vặn lại.

Tôi tắt điện thoại, định vờ như không có tín hiệu, không thèm đếm xỉa tới cậu ta.

Năm phút sau, bên kia lại gửi thêm một ảnh chụp màn hình khác đến.

Ảnh chụp màn hình thông tin tàu cao tốc của Lục Thâm.

Đính kèm thêm câu: “Đợi đó, đợi tôi tóm được cậu, cho cậu đẹp mặt.”

 

Loading...