Vãn Vãn bất vãn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-22 16:00:03
Lượt xem: 201
Tôi:……
Hai tiếng sau tôi đứng trước cổng trường, giữa cơn gió đang không ngừng rít gào.
Quên mất rằng muốn quay lại trường cũng phải có thời gian hạn định, kế hoạch trốn trong ký túc xá nữ coi như đi tong rồi.
Tôi nhìn số dư tài khoản trên điện thoại, chắc chắn là không đủ để ở khách sạn nửa tháng.
Hay là, mua vé quay về?
“Đùng đoàng.” Một tiếng.
Mưa giông bắt đầu kéo tới, không một dấu hiệu báo trước.
Tôi kéo theo vali chật vật tìm chỗ trú mưa, đến khi tìm được tới bến xe buýt thì quần áo tôi cũng đã ướt sũng.
Lạnh đến thấu xương.
Trong lúc cuống quýt tôi đã ngã một cú, đầu gối truyền đến từng cơn đau nhức.
Vừa ngồi xuống, nước mắt không ngừng ứa ra, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm ức khó mà giải thích.
Điện thoại trong túi xách reo lên, người gọi đến là Lục Thâm.
Tôi lau bàn tay ướt nhẹp của mình vào lớp áo lót, nhấn nút trả lời điện thoại.
“Cậu đang ở đâu?” Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia truyền tới tiếng Lục Thâm lo lắng hỏi han.
Tôi nghiến răng không nói nên lời, sợ một khi mở miệng không nhịn được sẽ khóc òa mất.
Thiết Mộc Lan
Lục Thâm đợi mấy giây rồi lại nói, giọng điệu hoà hoãn hơn rất nhiều: “Phương Vãn Vãn, trước hết nói cho tôi biết cậu đang ở đâu đã, tôi rất lo cho cậu.”
Người ưa mềm mỏng phản đối bạo lực là tôi, không khỏi bật khóc thành tiếng.
Người chú đang ngồi đợi xe buýt ở bên cạnh có chút khó xử nhìn tôi.
Tôi nói với giọng nghẹn ngào: “Tôi ở trạm xe buýt đầu tiên phía bên phải trường, tôi vừa bị ngã, đầu gối đau quá.”
Bên phía Lục Thâm vọng lại tiếng xào xạc, giọng nói khiến người ta yên lòng lại vang lên.
“Ở yên đó đợi tôi, đừng sợ, tôi không cúp máy đâu.” Giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.
Lần đầu tiên thấy Lục Thâm thế này, tôi gần như quên cả khóc.
“Đầu cậu bị úng nước mưa rồi à?” Cà khịa Lục Thâm đã trở thành phản xạ có điều kiện, đến nỗi đột nhiên buột miệng nói ra.
Bên kia im lặng một lúc, rồi có tiếng hít thở sâu truyền đến, thật ngạc nhiên vì cậu ta vẫn không cúp máy.
Tiếp sau đó, đầu bên kia điện thoại liên tục truyền đến giọng của Lục Thâm không ngừng thúc giục tài xế, giục đến nỗi khiến tôi xấu hổ muốn khiến cậu ta lập tức im miệng.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình cũng không gấp.
Khoảng mười phút sau thì xe cũng tới.
Lục Thâm vừa xuống xe, ánh mắt liền dán chặt lên người tôi, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, càng nhìn hàng mày cậu ta càng cau chặt.
Cậu ta lặng lẽ bước tới chỗ tôi, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người tôi.
Sự ấm áp bao bọc lấy toàn thân.
“Ngoài đầu gối ra, còn đau ở đâu nữa không?”
Trong tiếng mưa rơi, hôm nay giọng nói của Lục Thâm vô cùng dễ nghe, tôi lắc đầu.
Lục Thâm nhét tôi vào xe, cất vali vào cốp rồi mới cúi người ngồi xuống cạnh tôi.
Bác tài xế cứ chốc chốc lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Lục Thâm im lặng suốt dọc đường, hoàn toàn khác hẳn với sự phô trương khi mới đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-van-bat-van/chuong-2.html.]
Thật xấu hổ, xấu hổ không thể chịu được.
Tôi dè dặt phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Sao cậu không nói chuyện?” Tôi hỏi người bên cạnh.
Lục Thâm liếc xéo tôi.
“Tôi sợ mình không nhịn được sẽ mắng cậu, cậu lại khóc nhè.” Cậu ta nói.
Tôi ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng nói: “Mắng đi, tự nhiên.”
Lục Thâm cười giễu cợt, không nói gì.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Tôi lại hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Về nhà à?” Nước còn sót lại trên tóc đột nhiên nhỏ xuống, làm mờ mắt tôi.
Tay Lục Thâm còn nhanh hơn cả tôi, cậu ta lấy giấy nhẹ nhàng lau mặt cho tôi, rồi lại rút thêm vài tờ giấy ra, lặng lẽ giúp tôi thấm khô nước trên tóc.
Trong đôi mắt đen tràn ngập vẻ nghiêm túc và cẩn thận.
“Đi khách sạn.”
Tôi:…
“Một hay hai phòng?” Tôi bồn chồn hỏi.
Khóe môi Lục Thâm cong lên, nở một nụ cười xấu xa: “Một phòng.”
Trong phút chốc, đại não của tôi như bị đóng băng, nụ hôn tối qua vô thức hiện lên trong đầu.
Hơi nóng bỏng rát dường như vẫn còn đọng lại trên môi.
3
Cũng còn may.
Lục Thâm đặt một phòng đôi.
Cậu ta nói sợ tôi ở một mình sẽ lại lén lút bỏ trốn.
Lo lắng linh tinh, dù có tinh thần nghĩ tới tôi cũng chẳng có sức làm.
Tắm xong, tôi mệt mỏi rã rời, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, tôi cứ mơ hồ cảm thấy có ai đó đang xoa đầu mình, bên tai chốc chốc lại vang lên vài tiếng thở dài.
Lục Thâm thật sự đã thay đổi rồi, một câu nói đùa của tôi lại khiến Lục Thâm thật sự để tâm.
Ngày hôm sau, cậu ta thuê một chiếc xe đưa tôi đến thành phố biển gần nhất ngắm hải âu.
Tôi hỏi cậu ta : “Không phải cậu nói tôi điên à?”
Cậu ta liếc nhìn tôi, làm ra vẻ đương nhiên tiếp lời tôi.
“Ừ, tôi cũng điên rồi.”
Tôi choáng váng, giọng điệu nịnh bợ này là chuyện gì nữa đây?
Khung cảnh ngoài cửa sổ dần dần lùi xa, thời tiết hôm nay cũng đã tốt lên.
Lục Thâm quá bất thường, ký ức năm nào bắt đầu dần dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Nhìn Lục Thâm ngoan ngoãn phục tùng trước mặt, vị chua chua không hề báo trước xộc thẳng lên mũi.
Rõ ràng là Lục Thâm ngươi bỏ rơi tôi trước, tên khốn kiếp Lục Thâm này bây giờ lại tới kiếm chuyện với tôi.
Lục Thâm và tôi là một đôi thanh mai trúc mã thực thụ, từ lúc chào đời, bố mẹ hai bên đã thầm đính ước.
Lục Thâm là một nhân vật nổi tiếng trong trường, đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi.