Vãn Vãn bất vãn - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-22 16:01:33
Lượt xem: 199
Tôi ngón tay tôi lướt qua dòng chữ kia, trong đầu chỉ tràn ngập biểu cảm vừa rồi của Lục Thâm.
Thiết Mộc Lan
Trong ký túc xá yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của bạn cùng phòng.
“Này, có người vừa tự sát ở ký túc xá nữ của học viện Đống Văn bên cạnh đó! Vừa được xe cấp cứu đưa đi rồi.”
“Ai?! Vãi thiệt.” Một người bạn cùng phòng khác hỏi.
Tôi cũng tò mò nhìn sang.
“Lâm Y, hoa khôi của khoa văn.”
Lời bàn tán của bạn cùng phòng vang vọng trong tâm trí tôi, từng từ từng chữ đều không thực tế.
Lâm Y tự sát? Tại sao chứ?
Tôi không thân với Lâm Y nên không đến thăm cô ta, hơn mười ngày liên tục, khắp mọi nơi xung quanh tôi đều bàn tán xôn xao chuyện liên quan đến cô ta.
Còn có câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát được thêm mắm dặm muối vô cùng đặc sắc giữa cô ta và Lục Thâm.
Lục Thâm mỗi khi rãnh rỗi vẫn đến tìm tôi ăn cơm, tán dóc và đi dạo.
Nhưng lại luôn bất giác cau mày, như đang suy nghĩ điều gì đó trong lòng.
Cho đến một ngày, trên tường của trang thổ lộ tình cảm xuất hiện bức ảnh Lục Thâm đến thăm Lâm Y.
Trong ảnh, Lục Thâm đứng trước giường Lâm Y, Lâm Y đưa tay nắm lấy tay cậu ta, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, lòng tôi chợt đau âm ỉ, từng hơi thở đều trở nên khó khăn.
Tôi nhận ra rõ ràng rằng tôi vẫn thích Lục Thâm.
Mười nghìn con hạc giấy kia cũng không dập tắt được tình cảm cố chấp của tôi đối với cậu ta.
Làm sao đây?
Trơ mắt nhìn bọn họ và giày vò bản thân như lúc trước sao?
“Phương Vãn Vãn, cậu nhìn thấy bức ảnh rồi sao? Cô ấy bị trầm cảm nặng, tôi chỉ đến một lần đó thôi, sau này sẽ không bao giờ đến nữa.”
Trong điện thoại, Lục Thâm nhắn tin tới giải thích.
Tôi run rẩy trả lời cậu ta: “Có gì cần giải thích đâu, đi thì cứ đi thôi.”
Bên kia im lặng, không trả lời tôi nữa.
Hạt giống rời đi đã bén rễ trong tâm trí tôi rồi nhanh chóng nảy mầm.
Trong vài ngày tiếp theo, tôi đã hoàn tất các thủ tục, đến gặp chủ nhiệm để ký thỏa thuận và sắp xếp tất cả các giấy tờ, tài liệu liên quan.
Gọi điện thoại cho bố mẹ để họ chuẩn bị tâm lý.
Một tuần trước khi rời đi, tôi quyết định nói chuyện này với Lục Thâm.
Vào cuối đông, sân bóng ngày càng ít người, trời cũng tối rất nhanh.
Lục Thâm vội vàng từ ký túc xá chạy tới, trong tay cầm một chiếc túi sưởi ấm tay.
Cậu ta nhét túi giữ ấm tay vào lòng tôi, bàn tay lạnh ngắt của tôi lập tức được sưởi ấm.
Lục Thâm lo lắng nhìn tôi: “Lạnh không? Đi tìm quán nào đó ngồi nhé?”
Tôi lắc đầu: “Chỉ có một chuyện thôi, muốn gặp mặt trực tiếp nói với cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Lục Thâm nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Gió thổi rì rào bên tai, tôi nói: “Tuần sau tôi sẽ ra nước ngoài, ở nước ngoài có nhiều cơ hội học hỏi hơn, cậu sẽ mừng cho tôi phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-van-bat-van/chuong-6.html.]
Sắc mặt Lục Thâm trong chốc lát trầm xuống, cậu tamở miệng nhưng không nói lời nào.
Tôi giả vờ cười vỗ vỗ tay cậu ta: “Cũng có phải là không gặp lại nữa đâu, yên tâm đi, cậu mãi là bạn tốt của tôi, Lục Thâm.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tôi, đáy mắt Lục Thâm dần dần đỏ ửng, đuôi mắt và chóp mũi đều bị nhiễm lên ánh nước.
7
Cảnh chia ly đêm ấy thật buồn.
Lục Thâm không đến tìm tôi nữa.
Tôi và lớp trưởng đã hẹn xong vé máy bay, thời gian và địa điểm khởi hành.
Trong lòng giống như bị đè nặng bởi thứ gì đó, tôi giải quyết mọi việc trước lúc rời đi một cách nặng nề và lạnh nhạt.
Đêm trước ngày khởi hành, Lục Thâm gọi điện đến.
Đầu bên kia có chút ồn ào, giọng nói truyền đến chính là bạn cùng phòng của hắn.
“Phương Vãn Vãn đúng không? Lục Thâm uống say rồi, cả đêm chỉ lẩm bẩm tên cậu suốt.”
……
Tôi vồ lấy túi xách và điện thoại di động lao tới KTV nơi Lục Thâm đang say khướt ngay giữa đêm.
Hiện trường vô cùng kinh khủng, Lục Thâm nôn khắp người, toàn thân nồng nặc mùi rượu, tôi thiếu chút nữa là bỏ của chạy lấy người, không muốn thừa nhận là mình biết cậu ta.
Bạn cùng phòng của Lục Thâm áy náy nhìn tôi: “Uống cũng không nhiều, không biết tại sao lại say thành như vậy nữa.”
Tôi vả mấy phát vào mặt Lục Thâm, giống như người c.h.ế.t rồi ấy, như này mà nói là uống không nhiều?
Tôi đỡ phía bên còn lại của Lục Thâm, ra ngoài bắt xe với bạn cùng phòng của cậu ta.
Rất không may, tất cả các tài xế vừa nhìn thấy bộ dạng như người c.h.ế.t rồi của Lục Thâm thì đều từ chối đưa tiễn.
Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, chúng tôi tìm được một khách sạn gần đó, định tẩy trần cho cậu ta trước đã rồi tính.
Bạn cùng phòng của Lục Thâm đi nghe điện thoại rồi lặn mất tăm.
Tôi ôm trán nhìn tình cảnh này mà đau đầu.
Người trên giường cau mày khó chịu.
Ặc, tôi cúi người định cởi quần áo cho cậu ta thì bắt gặp đôi mắt đen như mực kia.
Ánh mắt điềm đạm không giống như đang say, thậm chí còn có phần tỉnh táo.
Tôi rút tay lại, dè dặt ngồi xuống: “Tỉnh rồi à, tự mình đi tắm đi, đã đặt khách sạn cho cậu một đêm, cậu ở tới ngày mai rồi rời đi cũng được.”
“Phương Vãn Vãn, tôi lại uống say rồi.” Cậu ta nhìn tôi, nói một câu làm tôi chẳng hiểu mô tê gì.
“Đúng, đúng, đúng rồi, cậu tuyệt vời, cậu đỉnh, nhất cậu luôn đó.” Tôi dỗ dành cậu ta.
Vừa dứt lời, Lục Thâm dùng sức kéo tôi lại, đè tôi xuống người mình.
Nụ hôn rơi xuống trán, chóp mũi, môi rồi cuối cùng dừng lại ở đó triền miên.
Lý trí bảo tôi phải đẩy cậu ta ra, nhưng trái tim tôi lại kịch liệt phản đối, không muốn đẩy cậu ta ra, không muốn đẩy cậu ta ra một chút nào.
Nụ hôn dần dần sâu hơn, lý trí của tôi cũng dần tiêu tán, tôi thuận theo lòng mình ôm lấy cổ cậu ta đáp lại nụ hôn kia.
Người phía trên tôi dần mất kiểm soát, luồn tay vào tóc tôi, dùng lực ôm ghì lấy tôi.
Một đêm hoang đường, cả hai chúng tôi đều không thể khống chế được sự tình.
Khoảnh khắc cơ thể bị xuyên thủng, tôi thậm chí còn biến thái nghĩ, thế này cũng tốt, dù sao ngày mai cũng phải rời đi, đây là chuyện bình thường của người lớn.