Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vãn Vãn bất vãn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-22 16:02:14
Lượt xem: 265

Lục Thâm lúc ở trên giường rất hung hăng, gần như siết chặt lấy eo tôi để thúc mạnh vào, khi cơn đau truyền đến, cậu ta lại dừng lại hôn tôi an ủi, rồi cứ thế tiếp tục, lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác.

Lúc chuẩn bị ngủ thiếp đi, tôi bất giác nhớ ra Lục Thâm vẫn chưa tắm.

Ngày hôm sau thức dậy, eo tôi mỏi nhừ đau nhức, nhìn xuống thấy toàn thân đều là dấu hôn, quanh eo toàn là dấu ngón tay.

Đôi bàn tay to lớn quanh eo vẫn quấn chặt nơi đó.

Tôi dùng hết sức kéo bàn tay kia ra, mặc quần áo vào với đôi chân run rẩy.

Mở điện thoại lên xem, còn hai tiếng nữa máy bay mới cất cánh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa muộn.

Thanh niên trên giường cau mày khó chịu, tôi cúi người vuốt ve đầu mày của cậu.

Thật thần kì, cậu ta lại tiếp tục ngủ yên.

Chiếc giường vô cùng lộn xộn, một bông hoa m.á.u nở bung ở nơi tôi vừa đứng dậy.

Tôi mím môi, đưa quần áo của cậu và chiếc khăn trải giường kia cho người phục vụ đến đưa bữa sáng, yêu cầu họ giặt sạch rồi trả lại.

Cầm túi xách, tôi lặng lẽ mở cửa rời khỏi khách sạn.

Không khí trong lành tràn vào phổi, giống như tôi vừa bước qua một cuộc đời mới vậy.

8

Kéo theo vali đến sân bay, còn năm mươi phút nữa máy bay mới cất cánh.

Lớp trưởng mỉm cười dịu dàng đứng đó đợi tôi.

Cậu ta tò mò nhìn về phía sau tôi: “Cậu ta không đến tiễn cậu à?”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Cậu ấy bận rồi.”

Lớp trưởng kéo vali giúp tôi, đưa tôi vào trong.

“Tôi mừng vì năm xưa cậu đã rất nỗ lực, Lục Thâm còn muốn cậu đưa nước cho cậu ta mỗi ngày, nhưng tôi đã ngăn cậu lại, nói thật, tôi thấy năng lực của tôi so với cậu ta……”

Những lời của lớp trưởng làm tôi dừng bước.

Cho nên cậu ta không có tới hỏi tôi, là do lớp trưởng tự mình quyết định đi nói gì đó với cậu ta sao?

“Sao vậy, Vãn Vãn.” Lớp trưởng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn tôi.

“Không có gì.” Tôi bước nhanh đi tới, cảm giác khó chịu giữa hai chân càng ngày càng rõ ràng.

Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ có biết cũng ích gì đâu chứ.

Còn nửa tiếng nữa máy bay mới cất cánh.

Tôi trả lời tin nhắn của bố mẹ với trạng thái tinh thần bất an, cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng nặng nề.

Lúc chuẩn bị qua cổng kiểm tra an ninh, điện thoại nhận được tin nhắn từ một người lạ.

Tôi nghi hoặc mở ra xem.

Hoá ra là tin nhắn của Lâm Y.

Nội dung tin nhắn trong phút chốc khiến trái tim tôi vỡ vụn.

“Tôi là Lâm Y. Những con hạc giấy năm đó cậu tặng cho Lục Thâm đã bị tôi đánh tráo, cậu ấy tưởng là của tôi, xin hãy tha thứ cho lòng tự tôn vô nghĩa tuổi thiếu niên của tôi.

Tôi còn lấy chứng trầm cảm của mình ra uy h.i.ế.p cậu ấy, muốn cậu ấy trốn học vì tôi, mặc dù đến khi lên đại học thì chẳng còn tác dụng nữa.

Mấy ngày trước gặp cậu ấy ở bệnh viện, tôi nhận ra ở trước mặt cậu, thì ra cậu ấy lại có bộ dạng bé mọn như thế, tôi chỉ còn cách buông tay.

Thế nên, để tôi nói cho cậu biết sự thật.

Ngoài ra, mặc dù tôi đã phạm sai lầm nhưng đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy chuyện mình thích Lục Thâm là không sai.”

Chỉ vỏn vẹn vài lời thôi, đã khiến nước mắt tôi rơi tí tách.

Lớp trưởng đứng đằng kia liên tục gọi tôi nhưng tôi không nghe lọt tai được chữ nào.

Tôi muốn gặp Lục Thâm ngay lập tức.

“Cậu có đi nữa hay không vậy?” Giọng lớp trưởng có chút khó chịu.

Tôi bước tới, lấy vali lại: “Xin lỗi lớp trưởng, tạm thời tôi không đi nữa đâu, đợi đến năm ba rồi lại đi.”

Trước ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy, tôi kéo vali chạy thật nhanh ra khỏi sân bay.

Tôi chạy không ngừng nghỉ, m.á.u xông thẳng lên lỗ tai, mọi suy nghĩ đều bị che lấp bởi tiếng tim đập thình thịch.

Sau khi xuống xe, tôi xách vali đi về phía khách sạn.

Những cảm xúc chua chát đang cuộn trào trong lòng tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho vỡ vụn.

Lục Thâm quấn khăn tắm, đi giày thể thao xuất hiện ở đại sảnh của khách sạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-van-bat-van/chuong-7.html.]

Bộ dạng như vậy mà dám chạy ra ngoài.

Vãi chưởng.

Tôi lau nước mắt, xách vali quay đầu lại không chút do dự.

“Phương Vãn Vãn!!!”

Tôi dừng lại:……

Xấu hổ muốn độn thổ luôn mà.9

Trong phòng khách sạn.

Lục Thâm mặc xong quần áo, mặt đen như đ.í.t nồi hờn dỗi.

“Chơi chán rồi quất ngựa truy phong, cậu làm vậy mà coi được sao?” Lục Thâm ấm ức nói.

Tôi che mặt nằm bò trên giường: “Vậy nên cậu cứ thế mà chạy ra ngoài à? Xấu hổ c.h.ế.t mất.”

Vừa nghĩ tới ánh mắt những người khi nãy nhìn tôi, tôi chỉ muốn đào một cái hố nhảy xuống cho xong.

Giọng nói ấm ức của Lục Thâm lại vang lên: “Không phải là vì lo lắng sao?”

Tôi đứng hình.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Lục Thâm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Vậy…không đi nữa à?”

Chứ sao nữa, máy bay cũng cất cánh rồi.

“Cậu biết chuyện mấy con hạc giấy từ khi nào?” Tôi tránh né trả lời, chui vào chăn nhỏ giọng hỏi.

“Lần hôn cậu ở nhà.” Cậu nói.

Biết sớm như vậy luôn.

Tôi lại hỏi: “Vậy sao lúc đó cậu không nói cho tôi biết?”

Lục Thâm bế tôi lên, ôm tôi vào lòng, vùi đầu vào cổ tôi.

Chầm chậm mở miệng.

“Tôi không dám, Phương Vãn Vãn.”

“Chuyện đã qua quá lâu rồi, tôi không thể tưởng tượng được cảm giác của cậu thế nào khi nhìn thấy tôi đem mười ngàn con hạc giấy mà cậu gấp tặng cho Lâm Y, vừa nghĩ đến tôi đã đau lòng đến không thở nổi, bây giờ nhớ lại ánh mắt cậu nhìn tôi lúc đó, tôi thực sự chỉ muốn bóp c.h.ế.t mình cho rồi.”

“Xin lỗi.”

Lục Thâm nói, giọng điệu dần chuyển sang nức nở.

Giọng cậu rất nhẹ nhưng có cảm giác như cậu đã dùng hết sức bình sinh để thốt ra những lời này.

Cảm giác chua chát lại lần nữa ùa về, tôi ôm lại anh.

Trong cuộc sống mọi người thường có một loại giao tiếp gọi là phi ngôn ngữ.

“Cậu đúng là đại ngốc.” Tôi cười nói, nước mắt tuôn rơi.

Lục Thâm hôn lên vành tai tôi, khàn giọng nói: “Ừ, anh là đại ngốc.”

Thiết Mộc Lan

Tôi ôm trán anh ấy, trao cho anh ấy một nụ hôn nồng cháy.

“Em cũng là đại ngốc, chúng ta là một đôi trời sinh.”

Lục Thâm sửng sốt một chút, sau đó anh ấy đè tôi xuống giường hôn đi hôn lại, yết hầu phát ra tiếng cười trầm khàn mà hân hoan.

Bị anh hôn đến nước miếng đầy mặt, khoảnh khắc này tôi vẫn cảm thấy anh ấy vô cùng gợi cảm.

10

Sau này, tôi hỏi anh tại sao hồi trung học lại đánh nhau.

Mặt anh chua lè nói: “Lúc đó em và lớp trưởng đi sát nhau như vậy, lại không đến mang nước cho anh nữa, anh không có tinh thần nên chơi bóng thua, tâm trạng đang không tốt lại nghe bọn họ dùng những lời bẩn thỉu bàn tán về em và lớp trưởng, anh nóng trong người nên đã ra tay, không biết tại sao lại đồn thành như vậy.”

Tôi có hỏi rằng làm sao mà anh biết sự thật.

Anh ấy nói, anh ấy nhìn thấy tờ giấy bị Lâm Y ném đi và dán ở một quán trà sữa quen thuộc, lúc đó anh ấy nghĩ, làm sao anh còn mặt mũi để gặp tôi.

Lục Thâm vẫn luôn đốp chát với tôi, chê bai tôi, nhưng chúng tôi lại ngày càng ngầm hiểu ý nhau.

Anh luôn cảm thấy may mắn vì tôi đã không phải lòng ai khác, nếu không chúng tôi nhất định đã bỏ lỡ nhau.

Anh ở trên giường luôn siết lấy eo tôi và nỉ non từng hồi: “Anh yêu em, Phương Vãn Vãn.”

Anh luôn ôm tôi trong vòng tay, nếu phải rời xa tôi một chút xíu, anh ấy sẽ cau mày thật chặt.

Thế nên có đôi khi tôi lại nghĩ, mười nghìn con hạc giấy kia có lẽ khiến Lục Thâm còn đau khổ hơn cả tôi, cho đến bây giờ, mỗi khi tôi nhắc đến điều gì về năm đó, dù nhỏ nhặt đến đâu, ánh mắt anh ấy cũng sẽ lộ ra biểu tình kia, cái biểu cảm anh vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện, đã khắc sâu vào tâm hồn tôi.

May mắn thay, chúng tôi đã không bỏ lỡ nhau.

Loading...