Vầng Trăng Lạc Nhân Gian - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:37:31
Lượt xem: 85
7
Nếu ta muốn hòa ly với Lục Hành thì không ai ngăn cản được. Tổ tiên ta chiến công hiển hách được thờ phụng trong thái miếu, cha và đại ca ta được Hoàng đế trọng dụng, a tỷ ta là chủ mẫu của nhà thái phó đương triều. Cho dù Lục Hành có là thái tử, hắn cũng không đủ bản lĩnh vây nhốt ta ở Đông Cung.
Nhưng mặc cho ta có đập phá la hét ầm ĩ đến thế nào, Lục Hành chỉ luôn im lặng nhìn ta rồi hết lần này đến lần khác sai hạ nhân thu dọn tàn cục. Ta không gặp lại Thẩm Vãn Tranh nữa, không biết từ bao giờ, Đông Cung mà ta quen thuộc lại biến thành một tòa nhà giam kín không kẽ hở, không để lọt ra ngoài bất kỳ một tin tức nào.
Sau một lần đập phá sạch sẽ bao nhiêu món đồ quý giá, cuối cùng ta hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, ta bắt gặp Lục Hành đang chăm chú nhìn mình. Đã lâu lắm rồi ta không thấy ý cười như vậy trên mặt hắn, qua một lúc lâu, hắn mở miệng: "Chiêu Chiêu, nàng có thai, đã ba tháng rồi."
Lục Hành cẩn thận xoa hai má ta như sợ kinh động quấy nhiễu thứ gì: "Chiêu Chiêu, đừng náo loạn nữa, chúng ta tiếp tục sống cuộc sống yên ổn như trước đi, được không?"
Hắn nói: "Chuyện gì ta cũng nghe theo nàng."
Ta nâng mắt lên nhìn Lục Hành, ánh mắt hắn sáng rỡ như ngọc lưu ly. "Nếu ta muốn chàng đưa Thẩm Vãn Tranh ra khỏi cung thì sao?"
Ánh mắt Lục Hành lập tức ảm đạm. Ta gần như muốn mở miệng gạt đi trước, nhưng hắn chỉ do dự trong một chớp mắt lại đáp: "Được."
8
Những ngày cuối xuân, ta ngồi trên hành lang đón gió, Lục Hành bẻ một cành hoa lê đến gần.
"Phương thảo nghi mỹ nhân, giảo lê phối chiêu chiêu." Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tinh nghịch, cầm một đóa hoa trắng như tuyết cài lên đầu ta.
Mấy ngày này chúng ta ăn ý không nhắc đến tên Thẩm Vãn Tranh nữa. Lục Hành rất yêu đứa nhỏ này, hễ không có chuyện gì sẽ luôn chạy sang tẩm điện của ta, mang theo rất nhiều thứ mới lạ mua vui, hoặc chỉ lặng lẽ ôm ta rồi trò chuyện vài câu vô nghĩa với đứa nhỏ trong bụng.
Lúc đó ta đã nghĩ, có lẽ Thẩm Vãn Tranh chỉ như một ngôi sao băng xẹt ngang qua cuộc đời chúng ta, sau đó không để lại chút dấu vết nào.
Nhưng đúng vào lúc ta đang giả vờ ghét bỏ trốn khỏi đóa hoa lê trên tay hắn, Tiểu Thuận Tử bên người Lục Hành lại vội vàng chạy tới kề tai hắn nói gì đó. Lục Hành ngẩn người, lập tức do dự nhìn ta: "Chiêu Chiêu, Tử Châu lúc trước hầu hạ Vãn… Thẩm cô nương nói là có chuyện quan trọng."
"Chiêu Chiêu, có lẽ nàng ấy đang gặp chuyện khó xử… Ta có thể..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vang-trang-lac-nhan-gian/4.html.]
Ta thở dài, cho phép người tiến vào.
Một lát sau, cô nương tên Tử Châu vội vàng lao tới quỳ rạp dưới đất. Mái tóc nàng rối tung, nâng khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và nước mắt lên: "Điện hạ, Thẩm cô nương ở ngõ Trường An bệnh sắp c.h.ế.t rồi, muốn được gặp mặt ngài lần cuối…"
Sắc mặt Lục Hành tức khắc trắng bệch. Hắn cầm tay ta, bình tĩnh mở miệng: "Tiểu Thuận Tử, phái thái y giỏi nhất đi xem… chữa trị cho Thẩm cô nương."
"Điện hạ, cầu xin ngài!" Tiểu nha hoàn hộ chủ lập tức kêu lên thất thanh.
Bàn tay Lục Hành nắm tay ta hơi run lên. Tuy hắn không nhìn thẳng vào ta, nhưng ta vẫn cảm giác được nếu Thẩm Vãn Tranh thật sự c.h.ế.t đi, Lục Hành sẽ vĩnh viễn không còn thuộc về ta nữa.
Ta ân cần vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, nói: "Lục Hành, chàng cứ đi đi."
Thời điểm Lục Hành đi đến ngõ Trường An, ta vẫn không kiềm chế được lén lút đi theo.
Thẩm Vãn Tranh quả đúng là bệnh rất nặng. Sắc mặt nàng vàng như giấy không ngừng ho khan. Lục Hành đứng bên mép giường một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng.
"Vãn Tranh, thái y nói nàng ưu tư thành bệnh…Phải mở lòng ra, chờ nàng khỏi hẳn ta sẽ phái người đưa nàng đi chung quanh thăm thú. Nàng thích phong cảnh Giang Nam lắm mà…"
Thẩm Vãn Tranh đột ngột cắt lời hắn: "Ngày trước ta từng nghĩ, tìm được chàng rồi, chúng ta sẽ đi Giang Nam tìm một tiểu viện đặt chân. Sau đó giống như những ngày trong núi, chàng săn thú, dạy chữ cho bọn trẻ, ta hái thuốc trồng hoa…"
"Vãn Tranh, ta không thể…"
"Mùa xuân chàng sẽ hái hoa lê cho ta, mùa hè chúng ta ra sông nghịch nước, mùa thu ta dẫn chàng đi hái lựu, mùa đông chàng cắt băng… câu cá… Những ngày như thế thật tốt đẹp… Khụ khụ…"
Nàng nâng tay chạm vào môi Lục Hành, ngăn không cho hắn lên tiếng. "Nhưng lên kinh rồi ta mới phát hiện chàng không phải thư sinh tầm thường, mà là đương kim thái tử điện hạ…" Khuôn mặt nàng nở nụ cười bất đắc dĩ, "Còn có một thê tử dịu dàng xinh đẹp như vậy…"
Giọng nói Thẩm Vãn Tranh yếu ớt như mèo con, giờ phút này lại truyền thằng vào tai ta: "Lục Hành, ta không mong cầu điều gì… Chàng đối xử với ta rất tốt, chỉ là ta quá thích chàng."
Gió đêm se lạnh, ánh nến lung lay, ta nhìn thấy ánh nước trong mắt Lục Hành. Hoa lê trong viện rơi xuống vạt áo ta, nhẹ nhàng phất một cái lập tức nát vụn.