Vầng Trăng Lạc Nhân Gian - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:39:06
Lượt xem: 166
9
"Điện hạ đón Thẩm cô nương về Đông Cung đi." Vài ngày sau khi Lục Hành từ ngõ Trường An trở lại, ta nói với hắn như vậy.
Ta tự quyết định sinh đứa bé ra xong sẽ rời khỏi Đông Cung.
Sáng sớm ta viết thư cho a tỷ để sắp xếp bà đỡ và người tiếp ứng ngoài cung. Vài tháng sau khi sinh, cả ta lẫn đứa nhỏ sẽ “chết” rồi mãi mãi biến mất khỏi cung điện, trở về với núi cao sông dài.
Lục Hành sửng sốt ôm ta, ta ngoan ngoãn rúc vào n.g.ự.c hắn, cất giọng ôn hòa: "Nếu Thẩm cô nương rời khỏi điện hạ sợ là không sống nổi. Nàng có ơn cứu sống điện hạ, nô tì cũng thật sự không đành lòng… Tính tình nàng dịu dàng đáng yêu, có lẽ sẽ có thể chung sống hòa bình với nô tì."
Trước nay trên mặt Lục Hành luôn không hiện rõ vui giận, giờ phút này lại nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Hắn khẽ hôn lên hai má ta, lại hoàn toàn không phát hiện ra vẻ xa lạ cùng giả dối trong từng câu nói.
Vài ngày sau, ta đang dùng bữa sáng thì Lục Hành sầm mặt đi đến. Hắn ném một phong thư xuống chân ta, lên tiếng đầy tức giận: "Tống Chiêu Chiêu, nàng muốn sống hòa bình như thế này sao?"
Người hầu trong điện đồng loạt quỳ sụp xuống không dám thở mạnh. Lục Hành lẳng lặng bế ta lên bước vào bên trong. Hắn đặt ta xuống nhuyễn tháp, hai mắt đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm, ngón tay thô ráp nặng nề đè ép môi ta. "Chiêu Chiêu, rốt cuộc nàng muốn thế nào?"
Hơi thở nặng nề phải lên vành tai, dưới cổ nổi lên một trận đau đớn. Ta nghe ngữ khí Lục Hành đột nhiên trầm xuống thấy rõ: "Tống tam tiểu thư cao quý chỉ khăng khăng muốn một mình ở bên cạnh làm bạn với cô cả đời."
Giọng hắn mang theo một tia nghẹn ngào như có như không: "Có phải nàng muốn cô bẻ gãy hết cánh thì mới nguyện ý ở bên cạnh cô mãi mãi hay không? Có phải không… Chiêu Chiêu?"
Mấy tháng sau đó ta bị nhốt trong tẩm cung. Lục Hành cắt đứt toàn bộ liên lạc của ta với người nhà, vài lần ta nuôi ý định tuồn tin đều là phí công vô ích.
Mỗi ngày Lục Hành đều đến thăm ta như thường lệ, chịu đựng hết toàn bộ những cơn điên và lửa giận của ta. Hắn không nhắc lại chuyện đưa Thẩm Vãn Tranh vào cung nữa, còn ta vì thân thể ngày một nặng nề nên cũng chỉ đành tạm thời yên phận trở lại.
Lúc gió thu nổi lên, ta sinh hạ một cô con gái, đặt nhũ danh Ương Ương. Cuối cùng Lục Hành cũng cho phép ta liên lạc lại với a tỷ, nhưng chuyện khiến kẻ khác ngạc nhiên chính là, ngày xưa a tỷ luôn viết một lần đến vài trang giấy, hiện giờ chỉ còn vài chữ ít ỏi.
Ngày con gái đầy tháng, ta đi tìm Lục Hành: "Ta muốn gặp a tỷ."
Cánh tay đang lúc lắc tay Ương Ương của Lục Hành dừng lại, ta im lặng một lát, cuối cùng không nhịn được kéo áo hắn: "Đã lâu lắm rồi ta không gặp a tỷ. Ương Ương còn nhỏ như vậy… Chàng yên tâm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vang-trang-lac-nhan-gian/5.html.]
Dường như Lục Hành bị động tác này lấy lòng, hắn dịu dàng nhìn ta, cười nói: "Được."
Sau khi gặp a tỷ, ta lại là người hoảng sợ. A tỷ chỉ lớn hơn ta ba tuổi, xưa nay luôn là một nữ nhân xinh đẹp duyên dáng, giờ phút này tóc bạc mọc thành bụi, mặt mày hốc hác. Nàng phất tay cho lui người hầu mới khóc lên: "Chiêu Chiêu, muội mau cứu nhà chúng ta đi."
Máu trong người ta bất giác lạnh xuống.
Nửa tháng trước phụ thân và huynh trưởng bị người ta dâng tấu tố giác bọn họ thuê người lén lút đúc sắt ở ngoại ô thành nam. Mặc dù Thánh thượng bán tín bán nghi nhưng vẫn phái người đi điều tra làm rõ, quả nhiên phát hiện thấy số lượng binh khí lớn giấu trong một hang động ở thành nam. Long nhan bạo nộ lập tức hạ ngục hai người, vài ngày nữa sẽ cho lưu đày đi Tây Bắc.
Người dâng tấu là bằng hữu thân thiết của thái tử mà mọi người đều biết, cũng là tham tri chính sự đồng môn của hắn, Tạ Uyên. Lục Hành đứng trên triều cắt đứt quan hệ với nhạc phụ để tỏ vẻ quân pháp nghiêm minh, một lòng trung tâm, ngược lại đã hoàn toàn xóa tan mọi nghi ngờ vô căn cứ của Thánh thượng.
Ta nghĩ mình đã hiểu được ý tứ trong lời Lục Hành nói trước đây rồi.
A tỷ đặt tay lên vai ta ra vẻ như vô cùng thân thiết thì thầm, giọng nói lại nghẹn ngào khàn đặc: "Tống gia chúng ta đời đời liêm chính, làm sao có thể mưu phản được?"
"Ở trên triều, phụ thân và huynh trưởng vì bênh vực muội mà phát sinh tranh chấp với thái tử vài lần, cuối cùng thái tử gài bẫy đẩy chúng ta vào chỗ chết. Tính mạng của hai người hiện giờ nằm hết trong tay thái tử, nhưng mà Chiêu Chiêu, bọn họ có làm sai chuyện gì đâu."
"Lục Hành không phải minh quân mà chúng ta nên ủng hộ."
Lúc Lục Hành quay trở lại, ta nở nụ cười hiếm hoi lâu rồi mới gặp. Dường như hắn rất tin tưởng a tỷ sẽ không dám kể hết mọi chuyện bên ngoài cho ta nghe, vì thế liền nhân cơ hội đến gần nắm tay ta: "Gặp được tỷ tỷ nên suy nghĩ thông suốt rồi à?"
Ta hờn dỗi gạt tay hắn, thời còn niên thiếu chúng ta thường xuyên làm những hành động này nên hắn biết ta không tức giận thật. Thế là hắn tiếp tục tiến lên tựa đầu vào vai ta cọ cọ như con ch.ó nhỏ.
Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu hòa lẫn với mùi trầm hương nhẹ nhàng. Rèm che lay động, ta bất giác nhớ về Lục Hành vào đêm đại hôn năm mười tám tuổi, hắn có uống chút rượu nên hai má ửng hồng, đôi mắt sáng rực nhìn ta, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu của thiếu niên: "Chiêu Chiêu, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời, suốt đời nàng cũng không được phép rời khỏi ta."
Đôi môi Lục Hành kề sát gáy ta: "Chiêu Chiêu, hãy sinh cho ta một đứa con nữa. Dù chuyện gì xảy ra, cả đời nàng cũng không được rời khỏi ta."
Mười ngày sau, trong lúc Lục Hành ôm Ương Ương chơi đùa như thường lệ, ta nói: "Bây giờ hẳn là hồng ở Hộ Quốc Tự đã chín cây rồi, ta thèm ăn quá. Lục Hành, chàng đi theo hái giúp ta được không?"