Vầng Trăng Lạc Nhân Gian - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:40:08
Lượt xem: 48
Không ngoài dự liệu, Lục Hành lập tức từ chối: "Cuối mùa thu trời lạnh, nàng vừa sinh Ương Ương không lâu, ra ngoài sẽ dễ nhiễm phong hàn."
Hắn vẫn tiếp tục lúc lắc tay Ương Ương, ngữ khí nhẹ nhàng hơn: "Nhưng nếu Chiêu Chiêu muốn ăn, để ta tự đi hái cho nàng được không? Nàng hãy cứ như ngày trước, ở nhà chờ ta là được rồi."
Đợi Lục Hành ra khỏi cửa, ta liền quay người đi vào thư phòng trong Đông Cung của hắn. Có thể là vì tình cảm từ thời niên thiếu, hoặc cũng có thể hắn cho rằng ta khờ dại, tẩm cung và thư phòng của Lục Hành chưa từng xếp đặt phòng vệ trước mặt ta.
Giống như chuyện ta phải mất rất nhiều sức lực mới phát hiện ra sự thật Lục Hành xuống tay với người nhà ta vậy.
Phụ thân và huynh trưởng ta là người thanh liêm, chắc chắn không có khả năng mưu phản. Nếu Tạ Uyên đã nhắc đến hang động giấu binh khí ở ngoại ô thành nam, vậy nhất định chuyện này là do Lục Hành đích thân sắp đặt. Quả nhiên, ta tìm thấy binh đồ mà hắn che giấu trong căn phòng tối phía sau kho đựng bảo vật.
Lục Hành văn thao vũ lược, nhưng đúng như lời a tỷ nói, vì dục vọng của bản thân mà ra tay hãm hại trung lương, hắn không phải minh quân. Đương kim thánh thượng có hai con trai đã thành niên, người còn lại Tấn Vương ôn hòa đôn hậu, đã kết minh cùng con trai cả nhà thái phó.
Chỉ cần giao binh đồ này cho Tấn Vương, hắn hứa hẹn sẽ rửa sạch oan khuất cho nhà ta. Mẫu phi của Tấn Vương mất sớm, thế đơn lực bạc nên không so được với Lục Hành như mặt trời ban trưa. Nếu Tấn Vương muốn lên ngôi, nhà ta đương nhiên là một hậu thuẫn khó lòng lay chuyển.
Thứ chắc chắn nhất trên thế gian từ trước đến nay luôn là lợi ích, chứ không phải tình yêu quý giá mà ta luôn kiêu hãnh.
Nhưng vào thời điểm ta giấu binh đồ vào tay áo, một bức tranh đột ngột xuất hiện trước mắt. Ta xuất hiện trong bức tranh dưới dáng vẻ thời niên thiếu, ngồi trên cành cây lê mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vang-trang-lac-nhan-gian/6.html.]
11
Lần đó ở tiệc ngắm hoa của Trường Bình quận chúa, ta vội vã đuổi theo một con mèo nhỏ trắng như tuyết nên vô ý để lạc mất thị nữ bên người.
Sau khi con mèo nhỏ biến mất sau một gốc hoa lê rậm rạp, ta mới chậm chạp nhận ra mình đã lạc đường trong phủ quận chúa. Dù tính tình ta nghịch ngợm nhưng vẫn lo lắng phụ thân quở trách, vậy là đành đơn giản trèo lên cành cây lê tìm tung tích thị nữ.
Cành lá rậm rạp che khuất tầm mắt làm ta không nhìn thấy gì cả. Lúc chuẩn bị xuống mới xấu hổ phát hiện ra, hình như ta… chưa nghĩ ra được cách nào để trèo xuống khỏi cành cây.
Đúng lúc bản thân hết đường xoay sở, bên dưới tàng cây đột nhiên vọng lên một giọng nói trong trẻo. Thiếu niên mặc trang phục đen tuyền nhìn ta chằm chằm đầy giễu cợt: "Tống tam tiểu thư dạn dĩ thật đấy. Hiện giờ nàng đang khó xử, ta nên ra tay tương trợ. Muốn ta đỡ nàng không?"
Một cái đệm thịt từ đâu chạy tới đương nhiên là cần rồi! Lúc đó ta chỉ cho rằng hắn là con cháu nhà ai đến dự tiệc, thế là bèn nghiến răng nghiến lợi lao vào vòng tay rộng mở của hắn.
Lục Hành thuận lợi ôm lấy tôi lăn một vòng trên bãi cỏ. Sau cơn mưa không khí ướt át, chóp mũi ta đập trúng lồng n.g.ự.c cứng rắn của hắn. Lục Hành bật ra một tiếng cười trầm đục, mang theo hương cỏ xanh và hoa lê vây chặt lấy ta.
Ta vuốt ve bức tranh kia, rốt cuộc nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Lục Hành có yêu ta không? Hắn đã từng rất thật lòng thật dạ trân trọng ta. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, sự trân trọng của hắn dần dần biến thành lòng chiếm hữu như chủ nhân đang đùa giỡn với một con chim non. Để giữ chặt chú chim trong lòng bàn tay, hắn nghĩ ra trăm phương ngàn kế, thậm chí không tiếc gây tổn hại đến cả cánh chim.