VÀO MÙA HOA RƠI GẶP ĐƯỢC CHÀNG - 11
Cập nhật lúc: 2024-11-08 04:52:16
Lượt xem: 906
Ngày đó ta trở về đòi lại đóa tuyết liên vốn thuộc về mình, vậy mà thúc phụ cùng cả nhà bắt ta quỳ giữa trời đông giá rét.
Chẳng phải họ quỳ rồi sẽ trả, mà là muốn ta biết mình không có quyền trở về Thẩm phủ đòi hỏi bất cứ thứ gì.
"Ngươi nói dối!"
Thẩm Nhược Dao như thể bị dẫm phải đuôi hồ ly, sắc mặt sa sầm, nhưng rất nhanh nàng ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Hôm ấy tuyết rơi trắng trời, phủ kín mọi ngả đường, xung quanh không một bóng người. Nàng ta chắc chắn rằng ta không có nhân chứng nào.
"Thẩm Nhược Ngu, lời nói phải có bằng chứng."
Lời vừa dứt, thanh âm của Vệ Song đã vang lên từ một bên.
"Có ta là nhân chứng, không biết như vậy có tính là bằng chứng không?"
Thẩm Nhược Dao thấy Vệ Song đến, sắc mặt liền rạng rỡ, nở một nụ cười: "Sương nhi! Nói cho họ biết sự thật đi, nói ai mới xứng là tẩu tử của muội!"
Vệ Sương liếc nhìn ta, rồi đưa ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Nhược Dao: "Nếu không phải tẩu tẩu muốn đi báo quan để đòi cửa tiệm và ruộng đất, Thẩm phủ chẳng đời nào chịu đưa ra tuyết liên đó."
"Sau đó tẩu ngất giữa trời tuyết, chính là ta kéo về phủ."
Lúc ấy là Vệ Song cứu ta sao?
Giờ ta mới ngộ ra, bao năm qua ta lại sai lầm mà báo ơn cứu mạng lên đầu con ch.ó Vượng Tài.
Nhất định phải bắt nó nhả lại toàn bộ đồ ăn mới được!
Thẩm Nhược Dao lảo đảo ngã bệt xuống đất, gương mặt đầy vẻ khó tin nhìn chằm chằm Vệ ong.
"Ngươi... ngươi chẳng phải..."
"Ngươi muốn nói ta căm ghét Thẩm Nhược Ngu nhất, đúng không?"
Vệ Song lạnh lùng cười khẩy: "Đồ ngốc, đó đều là ta diễn cho ngươi xem."
Thì ra Vệ Song vờ vĩnh yêu quý đường tỷ ta từ đầu đến cuối.
Nàng sớm đã nhìn thấu tâm địa của Thẩm Nhược Dao, biết nàng ta muốn từ hôn để trèo lên cành cao, kết giao với Lục hoàng tử.
Thẩm gia bề ngoài đứng trung lập, nhưng ngầm đã kết giao với Lục hoàng tử từ lâu. Nếu Lục hoàng tử đăng cơ, Thẩm Nhược Dao chắc chắn sẽ trở thành một trong tứ phi.
Thúc phụ ta khôn ngoan xảo quyệt, chưa từng bỏ hết trứng vào một giỏ. Ông ta lệnh cho Thẩm Nhược Dao giữ quan hệ với Vệ Song, phòng khi ngày này tới sẽ có người đứng ra giúp Thẩm gia.
Còn Vệ Song thì tương kế tựu kế, nhân cơ hội ra vào Thẩm phủ, thuận tiện truyền tin tức cho Tam hoàng tử.
Xem ra tính toán của thúc phụ đã đập thẳng vào mặt Vệ Hành rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vao-mua-hoa-roi-gap-duoc-chang/11.html.]
Bảo sao tổ mẫu luôn nói người Vệ gia đều có trái tim tinh tế bảy phần khéo léo, mà vẫn thấy thoải mái hơn khi ở bên ta.
******
Trên quan đạo tiến cung, Vệ Hành từ đầu đến cuối không ngừng kiềm chế nụ cười.
"Chàng cười gì vậy?" Ta nghi hoặc nhìn chàng, trông chàng đen đúa kỳ lạ.
Chàng rốt cuộc không nhịn nổi, bật cười thành tiếng: "Hóa ra nàng cũng biết mắng người."
Chẳng lẽ... đây là lời khen?
Ta cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: "Ta chỉ là nhẫn nhịn nhiều thôi."
Nhẫn nhịn giúp ta sống dễ dàng hơn.
"Từ nay không cần phải nhẫn nữa, hãy như hôm nay, mọi chuyện đều có ta."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta ngây ngẩn nhìn vào đôi mắt Vệ Hành đang ở rất gần.
Gió trên quan đạo thổi tung rèm xe, làm ta thấy xốn xang nơi đáy mắt.
Vệ Hành không biết từ đâu lấy ra một hộp bánh, nói: "Mang từ trong cung ra cho nàng, sợ nàng đói."
Ta nhận hộp bánh, trong lòng có chút ngờ vực: "Vì sao chàng không thích Thẩm Nhược Dao nữa? Chàng chẳng phải từng tha thiết muốn cưới nàng ta sao?"
Động tác trong tay Vệ Hành khựng lại, chàng từ từ quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp: "Ta khi nào nói là mình thích nàng ta?"
"Chàng đã viết thư qua lại với nàng bao nhiêu năm như thế, chẳng lẽ không phải vì yêu thích nàng sao?"
Ta còn chưa nói hết lời, Vệ Hành đã bất ngờ bế ta ngồi lên đùi chàng, cằm chàng nhẹ nhàng cọ vào hõm cổ ta.
Toàn thân ta cứng đờ, chỉ muốn thoát ra, nhưng chàng thì thầm bảo: "Đừng động. Ta đã ba đêm không nghỉ, để ta dựa vào một chút thôi."
...
Trong lòng ta đầy nghi hoặc, lại không dám động đậy, cẩn trọng hỏi: "Vệ Hành, nếu chàngi không thích đường tỷ, vậy những bức thư đó là vì sao..."
Chàng ôm ta chặt hơn, giọng thì thầm ấm áp vang bên tai: "A Ngu, ban đầu ta nghĩ cuộc đời này sẽ gắn bó với nàng ấy, thư từ qua lại, một nửa là do ý của người lớn trong nhà, một nửa là ý của chính ta."
"Nếu ngày thành thân mà ta chẳng biết thê tử mình là ai, dáng vẻ thế nào, tính tình ra sao, ta tất nhiên sẽ không vui."
"Nhưng về sau ta mới hiểu, người phải ở trước mắt thì lòng mới tỏ rõ..."
Chàng cứ thầm thì mãi, làm trái tim ta như tan chảy rồi lại tụ về.
Cuối cùng, nhịp thở đều đặn của chàng phả vào hõm cổ, chàng đã ngủ rồi.