VÀO MÙA HOA RƠI GẶP ĐƯỢC CHÀNG - 9
Cập nhật lúc: 2024-11-08 04:51:38
Lượt xem: 777
Hắn mân mê những bình thuốc, đôi mắt đen như mực dừng lại trên tay ta: “Vòng tay của nàng đâu rồi?”
Đúng là chiếc vòng bạc của mẹ ta để lại đã phải đem đi cầm.
Nhưng ta đã thương lượng với chủ tiệm cầm đồ, hứa rằng sẽ chuộc lại ngay khi có tiền.
Nghĩ đến đó, ta chợt nảy ra một cái cớ: “Rơi mất rồi.”
Thấy hắn có vẻ không tin, ta tiếp tục chống chế.
“Ta chắc chắn không đem đi cầm đâu!”
Vệ Hành vẫn im lặng nhìn ta, không nói gì.
Ta xoắn xoắn cái khăn tay, không dám mở miệng.
“Giấu đầu hở đuôi.”
“Ở đâu có ba trăm lượng?”
Ta lập tức tỉnh táo, tinh thần lên cao.
“Nếu ba tháng sau không có tin tức của ta, nàng vào thư phòng của ta, lấy thứ trong chiếc hộp trên bàn.”
Ta lén ngước mắt nhìn hắn: “Ta có thể lấy bây giờ không——”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Không được.”
“Ồ…”
Vệ Hành khẽ thở dài, nắm nhẹ lấy tay ta: “Chờ ta trở về.”
Ta gật đầu.
Chốc lát, ta cảm nhận được một hơi ấm phớt nhẹ trên tóc.
Hải Đường bỗng chạy đến bên ta, từng bước từng bước như dẫm lên trái tim ta.
Bùm bùm, nhịp tim bỗng loạn xạ.
10
Cuộc chiến này kéo dài từ mùa đông sang tận mùa hạ.
Suốt nửa năm.
Hải Đường từ một chú chó vàng nhỏ giờ đã lớn thành một chú chó to. Vượng Tài vẫn là Vượng Tài.
Chứng lẫn của tổ mẫu dần khá hơn, bà còn biết than phiền rằng chiếc váy ta mặc cho bà đã quá chật.
Ba tháng chờ đợi đã trôi qua, nhưng ta vẫn chưa hề đặt chân vào thư phòng của Vệ Hành.
Càng không động vào chiếc hộp gỗ ấy.
Dù gì ta vẫn muốn chờ hắn quay về, lúc đó lấy cũng chưa muộn.
Vệ Hành còn chưa về, nhưng tin thắng trận vẻ vang đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vao-mua-hoa-roi-gap-duoc-chang/9.html.]
Cùng lúc đó, khắp nơi lại râm ran bàn tán về đường tỷ của ta, Thẩm Nhược Dao.
Từ trong ngõ ngách cho đến các con phố, ai cũng nói rằng Đại tiểu thư nhà họ Thẩm thân thể yếu đuối, sợ rằng bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho Vệ phủ.
Lại còn vì tình sâu nghĩa nặng nên suốt hơn một năm qua không dám nhìn ai khác, ngày ngày chỉ ôm lấy những bức thư cùng họa của Vệ tiểu tướng quân mà rơi lệ.
Không chỉ vậy, nàng còn âm thầm chăm lo cho Vệ gia, đến cả bông tuyết liên hiếm có khó tìm cũng đem dâng vào Vệ phủ.
Nghe nói Vệ Hành quyết không chấp nhận cảnh chờ đợi uổng phí tại kinh thành, bất chấp nguy hiểm mà ra chiến trường giành lại chiến công, tất cả cũng chỉ vì người trong lòng.
Có người tò mò hỏi thêm: “Nhưng chẳng phải Vệ phủ đã cưới một tiểu thư họ Thẩm rồi hay sao?”
"Hừ! Thẩm nhị tiểu thư ấy chính là kẻ giả ngu ăn thịt hổ, đến cả kiệu hoa cũng là nàng ép mình vào!"
Mọi người nghe vậy không khỏi xôn xao.
Mấy lời đồn thổi ấy nghe quá ư là rành mạch, thậm chí còn có người nhanh tay biến chúng thành câu chuyện để kể bán khắp phố phường.
Đến ta cũng suýt tin vào mối tình kiên trung vàng đá của Thẩm Nhược Dao dành cho Vệ Hành.
Nhìn đám dược thảo trong sân đã phơi gần khô, nếu không mau thu lại, lát nữa gió nổi lên thì chắc lại bị ép thiếu cân cho xem, tên chủ tiệm thuốc đúng là gian thương hết chỗ nói.
Ta khẽ thở dài, lòng lại chẳng muốn làm gì.
Chắc Vệ Hành cũng sắp về rồi.
Nghe nói hắn sẽ vào cung trước.
Ta nghĩ đã đi Đông Thị mua hạt giống, sao không tiện đường đến đón hắn luôn?
Chờ ở cửa Vệ phủ với chờ ở cửa cung cũng chỉ cách nhau có hai dặm thôi mà.
Giữa lúc mặt trời đang đứng bóng, ta đi đến mồ hôi túa ra khắp trán.
Không ngờ lại gặp xe ngựa của Thẩm Nhược Dao.
Ngày thường nàng ấy luôn coi thường chốn phồn hoa này, chê rằng nơi đây bẩn thỉu và hỗn loạn, chỉ có đám người hạ tiện mới lui tới.
Ấy thế mà hôm nay lại xuất hiện ở đây, tựa hồ như đang đợi ai.
Ta giả vờ không thấy, toan bước qua nhưng lại bị thị nữ của nàng ta chặn đường.
Thẩm Nhược Dao hôm nay ăn mặc thật giản dị, không đeo vòng xuyến leng keng như mọi ngày.
Chỉ có màu sơn đỏ thắm trên móng tay là có chút không hài hòa với bộ y phục thanh nhã nàng đang khoác.
Thị nữ của nàng lại tỏ vẻ kiêu căng, đứng chắn trước mặt ta, hông hông tay chỉ, nói: "Đây chẳng phải là Nhị tiểu thư Thẩm gia, người từng trơ trẽn chui vào kiệu hoa, cướp đoạt hôn sự của Đại tiểu thư chúng ta hay sao?"
Chui vào kiệu hoa? Cướp đoạt hôn sự của Thẩm Nhược Dao?
Ta ngẩn ngơ không nói nên lời, ngỡ ngàng đến mức miệng há hốc, có thể nhét cả quả trứng gà vào.
Không ngờ cái hôn sự vô cớ này của ta lại có thể bị thêu dệt đến mức sống động thế này.
Thẩm Nhược Dao thì cầm khăn tay, mắt long lanh như sắp khóc, tuyệt nhiên không có ý định giải thích.
Thị nữ của nàng cao giọng hơn, dường như sợ mọi người không nghe thấy: “Ngày trước người thư từ qua lại với Vệ Đại tướng quân luôn là Đại tiểu thư. Nhị tiểu thư tốt đẹp gì đâu, thấy kiệu hoa là khóc lóc đòi ngồi lên, mặt dày giành lấy vị trí chính thất phu nhân Đại tướng quân.”
“Này mọi người, các vị thử nói xem. Lão gia nhà chúng ta phải vất vả nuôi dưỡng Nhị tiểu thư khôn lớn, cung phụng ăn ngon mặc đẹp, vậy mà còn bị cắn trả không thương tiếc!”