VÀO MÙA HOA RƠI GẶP ĐƯỢC CHÀNG - 8
Cập nhật lúc: 2024-11-08 04:50:48
Lượt xem: 912
Khi mở mắt ra, thấy quầng thâm dưới mắt Vệ Hành, như thể hắn thức suốt đêm.
Ta bỗng thấy có chút áy náy: “Ta chưa từng ôm tổ mẫu ngủ… đây là ngoài ý muốn.”
Từ đó hắn bắt đầu ngủ dưới đất.
Đến lượt ta ngủ không ngon giấc.
Cứ thấy nửa đêm có thứ gì đó nhơm nhớp áp vào cổ mình.
Lại vừa cắn vừa mút.
Ta soi đi soi lại trong gương trang điểm, không biết đây là loại côn trùng gì mà có thể để lại dấu vết to thế này.
Vệ Hành nhịn cười, nói: “Tối nay để ta trông chừng giúp nàng.”
Cứ thế, đêm này qua đêm khác.
Nhưng đêm nào cũng không phát hiện ra gì cả.
08
Xuân qua hạ tới.
Cây cỏ trong sân đã xanh mướt mơn mởn. Nhưng biên cương gần đây không yên ổn, ngày nào Vệ Hành cũng về muộn hơn.
Linh cảm trong ta mách bảo rằng Vệ Hành sắp khôi phục thanh danh rồi. Với mối giao tình giữa ta và hắn hiện tại, có lẽ sau này khi cưới đường tỷ, hắn sẽ không tiếc cho ta thêm chút bạc. Nghĩ đến chuyện tiêu bạc, bất giác ngoài sân vang lên tiếng động.
Vệ Hành về rồi.
Trong tay dường như còn ôm cái gì.
A!
Là con ch.ó vàng nhỏ! Chính nó, chú chó ta thường gặp ở ngõ.
Vệ Song không thích chó, ngay cả đến Vượng Tài cũng phải nhờ được tổ mẫu Vệ Hành thương yêu mới được giữ lại trong phủ.
Hôm trước, ta còn ngồi xổm trong ngõ, vừa nói vừa thủ thỉ với chú chó nhỏ:
“Ta cũng chỉ ở nhờ trong Vệ phủ thôi, không ngoan chắc sẽ bị đuổi đi.”
“Ngươi chờ ta một chút, đợi ta gom đủ bạc mở hiệu thuốc, sẽ đón ngươi về. Đến khi ấy trong nhà ta sẽ có cả Vượng Tài và ngươi, thành ra nhà mình sẽ có ba thành viên.”
“Ngươi kiên nhẫn đợi ta được không? Chồng ta… à, phu quân giả của ta cũng không quá tệ…”
Chợt nghe có tiếng ho khẽ sau lưng.
Vệ Hành ngồi trên xe lăn, nhíu mày hỏi: “Nàng đang làm gì ở đây?”
“Không… không có gì đâu…” Ta lúng túng, lắp bắp, sợ hắn nghe thấy những lời ta vừa nói, lo rằng hắn sẽ phát giác lòng dạ nham hiểm của ta.
Hắn xoa xoa trán, thở dài bất đắc dĩ: “Đẩy ta về đi.”
“Gì cơ?” Ta không nén được thắc mắc. Chẳng phải hắn có thể tự đi rồi sao? Sao lại cần ta đẩy?
“Con chó này chặn đường, nàng giúp ta dạy dỗ nó đi.” Vệ Hành đưa chú chó nhỏ cho ta, ánh mắt chăm chú dừng lại trên mặt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vao-mua-hoa-roi-gap-duoc-chang/8.html.]
Ta ngoan ngoãn gật đầu, cố nén nụ cười, “Được, được thôi.”
Đêm khuya, ánh trăng phủ lên sân rêu xanh.
“Vệ Hành, chàng đặt tên cho nó đi.” Ta vuốt ve chú chó nhỏ.
Bên cạnh, Vượng Tài hé mắt, nghiêng đầu nhìn qua đây.
“Vậy nàng muốn gọi nó là gì? Thích tên nào thì cứ đặt.” Ngoài cửa, bóng hoa lay động.
Ta vui vẻ nghĩ đến một câu đã đọc trong sách: “Hay là gọi nó là Hải Đường đi.”
“Đêm dài canh ba, Hải Đường vẫn chưa ngủ.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vệ Hành thoáng giật mình, bật cười, ánh mắt có chút gì đó không rõ. Hắn khẽ đáp: “Được, vậy thì gọi là Hải Đường.”
Ta gọi “Hải Đường”, rồi lại gọi “Vượng Tài”.
Vượng Tài mở to mắt, cái nhìn đầy vẻ bực bội, như thể đang mắng: “Ngươi cao sang lắm! Ngươi có học thức! Nó thì gọi là Hải Đường, còn ta lại là Vượng Tài!”
09
Chớp mắt, một mùa đông bất ổn lại tới.
Hoàng thượng băng hà, tam hoàng tử không ai ngờ tới kế vị.
Khắp thành đều bàn tán, dù hoàng hậu không có con nhưng cũng sẽ không để con trai của quý phi lên ngôi. Tam hoàng tử mất mẹ từ lúc hai tuổi, giờ được hoàng hậu nuôi dưỡng là hợp lý nhất.
Sóng gió liên tục xảy ra, hết biến cố này đến biến cố khác.
Vệ Hành nhận chiếu xuất chinh, tin tức nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Dù hắn đã từng sống trong vinh quang, nhưng trong mắt mọi người giờ hắn vẫn là một phế nhân.
Có kẻ cười nhạo hắn ngu ngốc, thân thể thế này còn không chịu an phận, cứ yên ổn ở kinh thành hưởng ân sủng do tổ tiên truyền lại là được rồi.
Cũng có kẻ nói hắn khờ khạo, thân là con nhà võ tướng nhưng lại không biết tự lượng sức mình.
Lời đồn đãi lan ra, tràn khắp kinh thành.
Nhưng ta biết hắn sớm muộn sẽ đi thôi.
Hôm đưa hắn về, người đàn ông áo trắng đi cùng là tam hoàng tử, vị hoàng đế đương nhiệm.
Vệ Song sụt sịt đến tìm ta, bảo rằng chính ta hại Vệ Hành. Nếu hắn cưới được đường tỷ thì làm gì phải liều mình đến thế.
Ta cẩn thận vê vê viên thuốc trong tay, nghiêng đầu nhìn nàng: “Làm sao muội biết lần này không phải là chiến thắng vẻ vang chứ?”
Vệ Song trừng mắt: “Ca ca ta chắc chắn sẽ thắng trận! Đến lúc đó sẽ bỏ rơi con ngốc nhà ngươi!”
Trên đầu nàng là chiếc trâm mà đường tỷ đã tặng từ hôm trước, kiểu dáng đã lỗi mốt từ năm năm trước.
Khi Vệ Hành trở về phòng, ta cẩn thận cho những viên thuốc vào từng chiếc bình nhỏ.
Ta bán hết hai hộp đồ cưới đổi lấy một ít dược liệu.
Nghe tiểu đồng bên cạnh hắn kể rằng trong quân đội có quân y, họ sẽ kê đơn thuốc cho binh sĩ bị thương. Nhưng nếu chẳng may họ bị thương mà không có ai ở bên, khi cận kề cái chết, quân y còn chưa kịp nổi lửa nấu thuốc thì Diêm Vương đã tới đòi mạng rồi.