Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Váy cưới của lệ quỷ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-31 14:27:41
Lượt xem: 243

9.

Ba mẹ tôi gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, hai người bọn họ cũng đã từng rất yêu nhau.

Nhưng con người mà! Hầu hết bọn họ chỉ biết cùng nhau chia sẻ những khổ cực mà thôi, cũng sẽ không sẵn lòng chia sẻ niềm vui đâu.

Sau khi mẹ mang thai, bố tôi liền lấy lý do để cho mẹ dưỡng thai mà bảo mẹ nghỉ việc ở nhà.

Lần này đi chính là tám năm.

Sau khi mẹ nghỉ việc, ba tôi lập tức tuyển thư ký mới. Người đó hiện tại cũng chính là mẹ kế tôi.

Năm tôi bảy tuổi, mẹ ra ngoài mua thức ăn gặp phải bọn cướp, bị cướp thì cũng không nói gì mà là bà ấy bị cướp mất đi mạng sống.

Nhưng tôi luôn cảm thấy cái c.h.ế.t của mẹ rất kỳ quặc.

Bà ấy nói với tôi là ra ngoài mua thức ăn nhưng bà ấy lại mặc một chiếc váy màu đỏ tươi.

Đó là chiếc váy mà bố tôi đã tặng cho bà vào dịp Tết Nguyên đán, trước giờ bà ấy đều không nỡ mặc trừ khi ngày đó có chuyện không thể không mặc.

Hơn nữa, nghe nói ngày đó mẹ kế và mẹ cùng nhau gặp phải cướp nhưng mẹ kế vậy mà không bị thương gì cả.

Chưa đầy một năm sau khi mẹ tôi qua đời, mẹ kế đã đưa Diệp Hàm vào ở.

Rõ ràng là tôi đang ở trong ngôi nhà của mình nhưng tôi lại phải trải qua cuộc sống như ăn nhờ ở đậu.

Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều sự khiêu khích và bắt nạt từ mẹ con Diệp Hàm nhưng tôi đều nhịn xuống chỉ vì tìm kiếm chân tướng cái c.h.ế.t của mẹ tôi.

Đêm mẹ tôi mất, bà ấy đã trở về.

Chiếc váy đỏ mỏng manh của bà ấy bị dính đầy máu, bà ấy đứng ở cửa và mỉm cười với tôi.

Đầu của bà ấy thì được ôm trong tay, trên khuôn mặt đầy sẹo thậm chí một số da thịt của bà ấy bị lật ra.

Tôi rất sợ nhưng tôi không phải sợ hồn ma của mẹ tôi.

Mà là tôi biết rõ mẹ đã chết, mẹ không thể ôm tôi nữa.

Có lẽ là bởi vì lúc c.h.ế.t quá đau đớn nên hồn phách của mẹ mất đi trí nhớ. Mẹ quên tất cả mọi người nhưng mẹ lại không quên thương tôi.

Mẹ vẫn đi theo bên cạnh tôi, ban ngày sẽ bám vào con búp bê ở đầu giường tôi và buổi tối sẽ cùng tôi trò chuyện.

Ngay từ đầu, tôi luôn gọi bà ấy là mẹ nhưng bà ấy lại biểu hiện rất đau đớn. Theo tiếng hét lên của tôi, quỷ thể của bà ấy dần dần to ra.

Tấn công tôi như điên.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy lệ quỷ và đó cũng là lần đầu tôi gặp được Nhất Ngôn đại sư.

Cô ấy đã giúp tôi khôi phục lại sự bình tĩnh cho mẹ tôi, cô ấy nói:

“Mẹ của cháu vẫn còn một số nghiệp chướng cần phải giải quyết. Vì vậy tạm thời bà ấy không thể siêu thoát được.”

“Nếu cháu muốn bà ấy hoàn toàn giải thoát thì cháu cần phải giúp bà ấy hoàn thành những gì bà ấy đang lưu luyến.”

Vì vậy, tôi thường hỏi bà ấy còn có tâm nguyện gì nhưng mà bà ấy nghĩ thật lâu cũng không có nghĩ ra.

Cho đến ngày hôm đó, bà ấy nói với tôi bà ấy muốn mặc váy cưới để cưới người mình yêu.

Kiểu váy cưới mà bà ấy miêu tả, chính xác là kiểu váy mà tôi thấy trên quyển tạp chí năm đó.

Khi đó tôi còn rất nhỏ, ngồi trong vòng tay mẹ, chỉ vào chiếc váy cưới trên tạp chí, vụng trộm bắt chước dáng vẻ của người lớn và nói với mẹ:

“Lớn lên con muốn mặc chiếc váy cưới này, sau đó con sẽ kết hôn với người con yêu.”

Mẹ tôi dịu dàng vuốt tóc tôi và lên tiếng trả lời:

“Được rồi, Đồng Đồng chúng ta nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”

Lúc đó chắc hẳn là bà ấy đang nghĩ đến cảnh tượng tôi mặc váy cưới phải không?

Đáng tiếc, bà ấy đã vĩnh viễn ở lại mùa hè năm đó.

...

Tôi điều tra rất lâu nhưng tôi cũng không thể tìm ra được nguyên nhân thực sự dẫn đến cái c.h.ế.t của mẹ.

Điểm đột phá duy nhất là mẹ kế cũng bị cướp cùng lúc với mẹ tôi nhưng rõ ràng là bà ta sẽ không nói cho tôi biết.

Điều bà ta quan tâm nhất chính là Diệp Hàm cho nên tôi sẽ bắt đầu ra tay từ Diệp Hàm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vay-cuoi-cua-le-quy/chuong-5.html.]

Kiểu dáng áo cưới đó thật sự đã cũ đến mức hiện tại cũng không có cửa hàng nào bán nó.

Vì vậy, tôi đã dành ba tháng để tự tay làm chiếc váy cưới này.

Mà những thứ được sử dụng ở trên đều được lấy từ những người bạn quỷ hồn của tôi.

Chỉ cần có người mặc nó vào thì nó sẽ cùng với da thịt của người đó gắn liền cùng một chỗ, muốn cởi ra cũng sẽ không cởi được.

Hơn nữa tôi biết chỉ cần là thứ tôi thích, Diệp Hàm nhất định sẽ cướp nó.

Muốn Diệp Hàm mặc chiếc váy cưới này thì lúc Tống Hoài đến nhà chính là thời cơ tốt nhất.

Bởi vì cô ta không chỉ muốn khoe khoang với Tống Hoài mà còn muốn cho Tống Hoài cùng với tất cả người thân, bạn bè đều biết tôi là một người chị xấu xa không thích nhìn thấy em gái mình sống tốt.

Cho nên, tôi đã cố ý mang chiếc váy cưới nay về trước ngày Tống Hoài đến thăm bố mẹ. Đồng thời tôi cũng treo nó ở nơi Diệp Hàm dễ nhìn trộm thấy nó.

Quả nhiên, cô ta đã lấy trộm chiếc váy cưới.

Lúc Diệp Hàm nhìn thấy đầu của mẹ tôi, tôi sợ rằng cô ta sẽ nhận ra mẹ tôi.

Nhưng mà những vết sẹo trên mặt mẹ nhiều quá, nó đã che giấu đi dáng vẻ ban đầu của bà hơn nữa Diệp Hàm lại sợ hãi quá mức nên cũng không dám nhìn kỹ.

10.

Mọi chuyện sau đó đều diễn ra theo kế hoạch của tôi, nhưng mà tôi không ngờ rằng Diệp Hàm sẽ vì chính mình mà đi hại Tống Hoài.

Tôi nhìn thoáng qua hồn ma đang bay vào, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Diệp Hàm.

“Cô biết, Tống Hoài đã c.h.ế.t sao? Cũng do quần áo cô tặng cho anh ta đấy.”

Diệp Hàm sửng sốt một chút, sau đó lại thản nhiên nói.

“Vì tôi mà chết, coi như là vinh hạnh cho anh ta.”

“Cô cho rằng tôi thật sự thích anh ta sao? Anh ta keo kiệt như vậy, dáng vẻ lại còn bình thường, hoàn toàn chỉ là dáng vẻ của một người đàn ông bình thường mà thôi.”

“Chẳng qua là vì cô thích anh ta nên tôi mới muốn cướp lấy anh ta thôi.”

Diệp Hàm cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ, những lời tiếp theo hầu như tôi không nghe được.

Tống Hoài khiếp sợ đứng trước mặt cô ta, hồn phách không vững mà lắc lư qua lại.

Tôi lắc đầu, không muốn nói thêm về chuyện này nữa.

Quay đầu sang nhìn về phía mẹ kế.

“Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”

Mẹ kế cắn môi, chậm rãi nói.

"Đúng là tôi hẹn Đông Thu ra ngoài, cũng đúng là người đó g.i.ế.c bà ấy, chỉ có điều..."

Bà ta liếc nhìn bố tôi.

“Kẻ g.i.ế.c người đó chính là chồng cũ của tôi.”

Một câu nói không chỉ làm cho tôi bị kinh ngạc mà còn khiến bố tôi cũng kinh ngạc.

Sau đó tôi mới biết, thì ra ngày đó mẹ kế gọi điện cho mẹ, bà ta nói với mẹ muốn gặp mặt và nói chuyện chia tay với bố tôi.

Mẹ tôi tưởng đi gặp tiểu tam nên đã ăn mặc thật xinh đẹp.

Hóa ra chồng cũ của mẹ kế ép buộc mẹ kế đưa tiền, bà không còn cách nào nên bà ta chỉ còn cách lừa mẹ qua đó. Sau đó bắt cóc mẹ tôi để lấy tiền.

Nhưng lúc kẻ bắt cóc nhìn thấy mẹ tôi thì lại muốn cướp sắc.

Mẹ tôi cũng không phải là người ăn chay nên bà đá một cú vào tiểu đệ của ông ta, sau đó định bỏ chạy nhưng mẹ kế trước đó đã khóa cửa rồi.

Trong cơn tức giận, kẻ bắt cóc đã dùng d.a.o đ.â.m c.h.ế.t mẹ tôi.

Ông ta điên lên liền c.h.é.m mười bảy nhát vào người và mặt mẹ tôi, cuối cùng là c.h.ặ.t đ.ầ.u bà.

Lúc ngã xuống vũng máu, bà ấy vẫn nhìn về hướng nhà tôi.

Lúc đó chắc là mẹ đang nghĩ:

“Đồng Đồng của mẹ còn chưa có ăn cơm đâu!"

Loading...