Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Váy cưới của lệ quỷ - Chương 6-1

Cập nhật lúc: 2024-07-31 14:28:28
Lượt xem: 152

“Làm sao bà dám làm như vậy?”

Bố tôi rít gào, nắm đ.ấ.m nặng nề rơi xuống mặt bàn. Sau đó cả người đều run rẩy.

Còn mẹ kế thì ôm lấy Diệp Hàm khóc không thành tiếng.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, cảm thấy vô cùng nực cười.

Nếu không phải tại bọn họ, lúc trước mẹ tôi làm sao có thể đi đến nơi hẹn đó, làm sao lại có thể c.h.ế.t thảm như vậy?

Bây giờ còn ở đây giả bộ thâm tình cái gì?

Lại giả bộ sám hối cái gì?

Mẹ tôi ôm đầu bên cạnh tôi, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi đồng thời hồn phách cũng lắc lư dữ dội.

“Aaa……”

Cùng với tiếng gào thét vừa thê lương lại vừa phẫn nộ, đèn trong nhà lần lượt nổ tung.

Chỉ có hai cái đèn tường còn đang kiên trì, lúc sáng lúc tối lóe lên.

"Trương Huệ Lan, bà mở cửa ra. Nếu không, tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho bà đâu..."

Lúc này ký ức giống như chợt ùa về, tràn vào trong đầu mẹ như thác lũ.

Sự oán hận, phẫn nộ, không cam lòng, tất cả đều bị phóng đại vô tận.

Mọi người có mặt đều nghe thấy tiếng la hét của bà ấy, thậm chí còn nhìn thấy được quỷ thể của mẹ tôi được phóng đại lên gấp mấy lần.

Mẹ kế Trương Huệ Lan đã ngừng khóc, sắc mặt tái nhợt, miệng há hốc và thất thần nhìn mẹ tôi.

“Đông… Đông Thu? Bà là Đông Thu?”

Mẹ kế đứng lên, hai đầu gối thì quỳ trên mặt đất còn đầu thì đập mạnh xuống sàn nhà làm phát ra tiếng thùng thùng.

“Tôi xin lỗi, bà buông tha cho tôi đi! Tôi cầu xin bà mà.”

Bà ta van xin rổi lại quỳ xuống và bò đến bên cạnh tôi, sau đó kéo lấy tay tôi.

“Đồng Đồng, con giúp dì cầu xin mẹ con buông tha cho chúng tôi đi! Dì thật sự biết sai rồi, nửa đời sau dì sẽ ăn chay niệm Phật, dì sẽ thay bà ấy chép sách tụng kinh.”

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, sau đó thì giơ tay tát lên mặt bà ta một cái thật mạnh.

“Mẹ tôi lúc đó cũng tuyệt vọng lắm đúng không? Nhưng mà có ai buông tha cho bà ấy chứ?”

“Cánh cửa thoát hiểm duy nhất của bà ấy đã bị bà khóa chặt lại mà không chút thương tiếc nào. Bà ấy không có cầu xin các người tha mạng sao?”

“Lúc bà ấy cầu xin các người buông tha bà ấy, các người lúc đó lại đang làm gì vậy? Không phải là một đao lại một đao tàn nhẫn mà đ.â.m lên người bà ấy sao?”

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, đập vào n.g.ự.c mình, hét lên một cách đau đớn tưởng chừng như xé ruột xé gan, giọng nói gần như khản đặc.

Tôi ngẩng đầu lên mặc kệ những giọt nước mắt trượt vào cổ áo, cảm xúc lạnh lẽo lại ướt át này làm cho tôi bình tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vay-cuoi-cua-le-quy/chuong-6-1.html.]

“Hôm nay, ai cũng đừng hòng rời đi được.”

Tôi bình tĩnh bước ra cửa và khóa cửa lại.

“Không, không cần đâu.”

Diệp Hàm lảo đảo chạy tới muốn giật lấy chìa khóa trong tay tôi nhưng lại bị tôi đạp ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, mẹ tôi đã hoàn toàn khôi phục lại trí nhớ. Bà lơ lửng trên không từ trên cao nhìn xuống mẹ kế, toàn thân toát ra hắc khí nghiêm trọng.

“Trương Huệ Lan, tôi muốn bà chịu cảm giác muốn c.h.ế.t cũng không c.h.ế.t được.”

Không biết bố tôi lấy dũng khí ở đâu mà xông tới, đứng chắn trước người mẹ kế.

“Đồng Thu, em bình tĩnh một chút đi.”

“Cút!”

Mẹ tôi vung tay lên thật mạnh, tát bố tôi một cái khiến đầu ông ấy đập mạnh vào tường.

Máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống, lúc này bố tôi đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, mẹ tôi xé mẹ kế ra từng mảnh.

Lúc hồn phách của mẹ kế rời khỏi cơ thể, bà ấy một ngụm mà nuốt hết nó.

Diệp Hàm sợ tới mức phát điên, liều mạng đập cửa không ngừng van xin tôi buông tha cho cô ta.

Tôi ngước mắt nhìn Tống Hoài.

Nhân quả của chính mình, rốt cuộc phải tự mình gánh lấy.

Tôi mở cửa, Diệp Hàm điên cuồng chạy ra ngoài theo sau là Tống Hoài.

Mẹ quay đầu lại nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy chợt hiện ra nước mắt long lanh.

Nhưng ma sẽ không khóc.

Bà ấy thút thít, vòng tay ôm lấy tôi.

“Mẹ xin lỗi, mẹ làm con sợ rồi.”

Tôi muốn nói "Mẹ ơi, con không sợ đâu" nhưng lúc há miệng lại không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.

Mẹ tôi đẩy tôi ra, dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt cho tôi.

Nhưng bà ấy lau rất lâu mà cũng không thể lau sạch được nên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn tôi mà cười.

“Bảo bối của mẹ, lớn lên lại xinh đẹp như thế này nếu con còn khóc nữa sẽ không xinh đẹp nữa đâu đó.”

Từ nhỏ tôi là người thích đẹp nhất nên chỉ cần mẹ vừa nói câu này tôi sẽ lập tức nín khóc ngay.

Nhưng lúc này đây, tôi làm sao cũng không thể nín khóc được nữa.

...

Loading...