Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết bầm - 1

Cập nhật lúc: 2024-09-03 11:53:10
Lượt xem: 1,342

Bạn trai tôi có một tiểu thanh mai không thể vứt bỏ.

 

Cô ta vây quanh hắn hơn hai mươi năm, tuyên bố đời này không phải hắn thì không lấy chồng.

 

Hắn phiền không chịu được, mắng cô ta không biết xấu hổ, quay đầu đắc ý nhướng mày với tôi.

 

“Thấy không, anh được rất nhiều người yêu thích, nhưng em yên tâm, anh vĩnh viễn chỉ yêu A Từ nhà chúng ta thôi.”

 

Tôi nghĩ cô ta chỉ là khách qua đường trong cuộc đời chúng tôi.

 

Nhưng vào ngày kết hôn hắn lại bỏ rơi tôi, trước mặt khách khứa cả sảnh đường, đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của cô ta.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

1

 

Dưới trận tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh, tôi và Chu Ngộ Thanh ngọt ngào ôm hôn say đắm.

 

Một cô gái giống như bóng ma tiến đến trước mặt chúng tôi, đưa mặt lại, chóp mũi lạnh lẽo chạm vào gò má tôi.

 

“Vãi thật, biến thái từ đâu chui ra vậy!” Chu Ngộ Thanh hoảng sợ, ôm tôi chật vật lui về phía sau một bước dài.

 

Tôi đỡ cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn đứng vững, nhìn người trước mặt. Là tiểu thanh mai của hắn, An Ý Dao.

 

Cô ta chỉ mặc một chiếc váy len màu đỏ, trên người phủ đầy tuyết, khuôn mặt trắng bệch như quỷ. Ánh mắt nhìn tôi như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

 

“Con quỷ này, đàn ông trong thiên hạ rất nhiều, cô có thể đừng quấn tôi mãi được không?” Nhìn rõ mặt cô ta, Chu Ngộ Thanh cũng tức giận: “Người ta đang hôn nhau mà cũng nhìn, có biết chữ rụt rè viết như thế nào không!”

 

“Anh Ngộ Thanh, những điều em nói với anh đều là sự thật, tại sao anh lại không chịu tin em? Em đã ở bên cạnh anh hơn hai mươi năm, rõ ràng chúng tôi mới là một đôi, tại sao Khương Từ vừa mới xuất hiện đã cướp đi tất cả sự chú ý của anh, em không cam lòng. Em yêu anh nhiều như vậy, sao anh lại có thể không thích em chứ, người anh muốn cưới vốn phải là em chứ. Anh Ngộ Thanh, anh cưới em có được không? Anh mà không cưới em thì em sẽ chết, thật sự sẽ c.h.ế.t đấy...”

 

Ánh mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thanh, ai oán, phẫn hận, không cam lòng đan xen nhau.

 

Gió lạnh thổi tới khiến mái tóc dài của cô ta nhảy múa điên cuồng, trông cô ta càng giống ma.

 

“Sao mà mất giá quá vậy, lời này tôi nghe cũng chán rồi, cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa! Tôi nói lại lần cuối cùng, An Ý Dao, tôi không thích cô, lại càng không cưới cô, người tôi thích chỉ có A Từ nhà tôi thôi. Ai rời khỏi ai cũng có thể sống, đừng có mở miệng ra là c.h.ế.t với chả không chết, tôi không có tâm tình cùng cô gào thét ở đây.”

 

Chu Ngộ Thanh phủi tuyết trên đầu và vai tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi: “A Từ, chúng ta về nhà.”

 

“Ai rời khỏi ai cũng có thể sống sao? Nhưng em rời khỏi anh thì không thể sống... Anh Ngộ Thanh, bác sĩ nói em còn sống được không quá ba tháng, sau  này em cũng không thể quấn lấy hai người nữa, vậy hai người hài lòng chưa? Em còn trẻ như vậy, em mới hơn hai mươi tuổi, tại sao người phải c.h.ế.t là em?!” An Ý Dao hắng giọng, kêu gào đến chói tai.

 

“Cô có c.h.ế.t hay không...”

 

Một tờ giấy theo hướng gió bay về phía chúng tôi, Chu Ngộ Thanh nhanh tay lẹ mắt bắt được. Là một tấm ảnh đen trắng, kết quả CT gan nâng cao của An Ý Dao.

 

Nhìn rõ chữ trên đó, hắn nhất thời trầm mặc.

 

[Ung thư gan, giai đoạn cuối.]

 

An Ý Dao không nói dối...

 

“Em nghe nói hai người cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa, đều có thể sống hạnh phúc đến bạc đầu.” An Ý Dao đưa tay đón một bông tuyết, giọng nói bất lực mà tuyệt vọng: “Đáng tiếc, em không thể nhìn thấy tuyết đầu mùa nữa.”

 

Cô ta vốn rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, cao gầy mảnh khảnh, giờ phút không còn tư thái điên cuồng mà trông có vẻ ngây thơ đáng yêu.

 

Đáng yêu đến mức cho dù là diễn, Chu Ngộ Thanh cũng nhìn đến ngây người.

 

“Anh Ngộ Thanh, chúc anh hạnh phúc.” An Ý Dao thấy hiệu quả liền thu mình, cô ta kiên cường cười với Chu Ngộ Thanh, xoay người kiên quyết đi vào gió tuyết.

 

Cách đó không xa xe của cô ta đang đỗ ở đó, người đại diện của cô ta nhìn chằm chằm bên này, tôi cũng không lo lắng an nguy của cô ta.

 

“A Ngộ, chúng ta đi thôi.”

 

Tuyết càng rơi càng lớn, càng lạnh, tôi chịu không nỗi nữa, kéo cánh tay Chu Ngộ Thanh nhưng không kéo được.

 

Hắn sững sờ nhìn bóng lưng An Ý Dao, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

Tôi nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn, trong lúc hoảng hốt cảm thấy, thân thể hắn còn ở bên cạnh tôi, nhưng tâm hồn đã không còn nữa rồi.

 

An Ý Dao càng đi càng xa.

 

Trong lúc bất chợt, thân hình cô ta lảo đảo, ngã nhào vào trong tuyết.

 

“Ý Dao...”

 

Chu Ngộ Thanh bước nhanh tới, cởi áo lông trùm lấy An Ý Dao, ôm ngang người cô ta lên. Có giọt m.á.u lớn từ xoang mũi An Ý Dao nhỏ xuống, nở rộ trên tuyết, như đoá mai đỏ kiều diễm.

 

Chu Ngộ Thanh nhất thời hoang mang: “Ý Dao, đừng ngủ, đừng dọa anh, anh lập tức đưa em đến bệnh viện...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vet-bam/1.html.]

Hắn nhanh chóng mở cửa xe, cẩn thận đặt An Ý Dao vào ghế sau, vòng đến chỗ lái khởi động xe.

 

Tôi còn chưa kịp mở cửa phụ, chiếc xe đã nổ máy đi xa, để lại tôi đứng ở nơi hoang vắng, mặt bị gió tuyết làm cho choáng váng.

 

2

 

An Ý Dao thích Chu Ngộ Thanh, từ lúc bi bô tập nói cho tới bây giờ, cô ta cũng không che giấu tâm tư của mình, ai ai cũng đều biết.

 

Lúc tôi vừa mới vào đại học, đã nghe nói Chu Ngộ Thanh có một tiểu thanh mai theo như cái đuôi, tên là An Ý Dao.

 

Cô ta đi học cùng hắn, hắn chơi bóng thì đưa nước, trời mưa thì đưa ô, trời nóng thì đưa quạt, trời lạnh thì đan khăn quàng cổ, điểm danh giúp hắn, ngăn người ta gửi thư tình cho hắn, bữa sáng tình yêu không bỏ sót ngày nào...

 

Không chỉ thề đời này không phải hắn không lấy chồng, còn ồn ào nói rằng không có Chu Ngộ Thanh thì cô ta sẽ chết.

 

Đối với sự theo đuổi của cô ta, Chu Ngộ Thanh chỉ cảm thấy phiền chán, video quay được cảnh hắn mắng cô ta mất giá được lưu truyền rộng rãi trong trường.

 

Trong một lần hoạt động câu lạc bộ, Chu Ngộ Thanh vừa gặp đã thích tôi, từ đó nhiệt tình theo đuổi tôi.

 

Tôi đã không đồng ý.

 

Bởi vì, hắn và An Ý Dao mới thật sự môn đăng hộ đối.

 

Cho đến khi hắn dán một tấm ảnh lên tường thổ lộ, hắn viết: [Tôi và Khương Từ mà tôi thích nhất trên thế giới này.]

 

Bức ảnh này được chụp trong một cuộc thi của câu lạc bộ. Lần đó, tổ chúng tôi giành được hạng nhất, Chu Ngộ Thanh nhất định phải chụp ảnh chung, lúc chụp ảnh, các thành viên khác đồng loạt ngồi xổm xuống. Thế cho nên trong ảnh, thoạt nhìn chỉ có tôi và hắn.

 

Hôm đó, Chu Ngộ Thanh tặng tôi 99 đóa tuyết lam .

 

Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày hắn đều tặng tôi 99 đóa tuyết lam, đồng thời để lại một câu tỏ tình trên tường thổ lộ.

 

Cũng là từ ngày đó trở đi, An Ý Dao tìm tôi tra hỏi. Nhưng không một lần nào thực hiện được vì Chu Ngộ Thanh cùng các bạn bè của hắn, sẽ từ trong một góc đường bất kỳ nào đỏ nhảy ra, “áp giải” An Ý Dao đi.

 

Ngày thứ 99, tay cầm 99 đóa tuyết lam, Chu Ngộ Thanh quỳ một gối trước mặt tôi: “Bạn học Khương Từ, giấc mộng của em là được ngắm biển sao trời, nếu như mang biển sao trời đến trước mặt em, em có đồng ý cùng anh ngắm nó không?”

 

Tay hắn hơi run, ánh mắt nghiêm túc và nóng bỏng, mơ hồ còn có thể ẩn chứa một chút điên cuồng.

 

Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Nếu như anh nguyện ý chung thuỷ với em như với biển sao trời.”

 

“Anh nguyện ý!” Trong mắt hắn phát ra ánh sáng chói mắt, chói hơn cả biển sao trời.

 

Tôi cười, đón tiếp nhận bó tuyết lam của hắn.

 

Bạn học vây xem đồng thanh hét đến đinh tai nhức óc, chúc mừng hắn đạt được mong muốn. Hắn vui mừng ôm lấy tôi, quay mười mấy vòng tại chỗ.

 

“Em theo đuổi biển sao trời, anh theo đuổi em.”

 

99 bó hoa được làm từ 99 đóa tuyết lam, cùng với lời thề của biển sao trời, trở thành hình ảnh tỏ tình lãng mạn nhất trong trường.

 

Các bạn cùng phòng của tôi lại càng trêu ghẹo: “Hận không thể biến thành Khương Từ.”

 

Từ đó về sau, mỗi lần tôi gặp An Ý Dao, ánh mắt cô ta nhìn tôi đều hận không thể chặt tôi thành từng mảnh.

.

Những lúc như vậy, Chu Ngộ Thanh đều che mắt tôi lại, dắt tôi bước vững vàng đi qua từng viên gạch đá lớn.

 

Chu Ngộ Thanh rất yêu, rất yêu tôi.

 

Yêu đến mức nào?

 

Từ ngày tôi đồng ý lời thổ lộ của hắn, để tôi có thể sờ tới ngưỡng cửa nhà hắn, hắn dùng sức đập tiền và các nguồn lực vào công ty nhà tôi.

 

Công ty nhỏ của hai mươi mấy người nhà tôi, có chỗ đứng trên thị trường chỉ trong bốn năm ngắn ngủi đều là công lao của hắn. Nhưng Chu Ngộ Thanh đã làm điều đó một cách bí mật.

 

Người ngoài đều cho rằng, tất cả mọi thứ tôi có được đều do người cha tài năng nhưng thành đạt muộn màng của mình mang tới, không ai biết rằng Chu Ngộ Thanh ở sau lưng đã bỏ ra rất nhiều công sức.

 

Người biết chuyện đều nói, tôi có thể gặp được Chu Ngộ Thanh, là do tổ tiên đã tích đức, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.

 

Tôi rất đồng ý với điều này.

 

Sau khi công ty có được chỗ đứng trên thị trường, địa vị xã hội của nhà tôi cũng được nâng lên, đủ để ngang hàng với nhà họ An.

 

Sau đó tôi gặp cha mẹ Chu Ngộ Thanh, bàn về chuyện hôn nhân, cha mẹ hắn đối với tôi chỉ có hài lòng...

 

Tôi và Chu Ngộ Thanh hẹn hò bao lâu, ánh mắt An Ý Dao giống như đèn pha dính trên người chúng tôi bấy lâu.

 

Chu Ngộ Thanh phiền không chịu được, tức giận mắng cô ta không có liêm sỉ, hết lần này tới lần khác bảo cô ta cút, quay đầu đắc ý nhướng mày với tôi: “Nhìn thấy chưa, anh đây có rất nhiều người thích, nhưng em yên tâm, anh vĩnh viễn chỉ yêu một mình A Từ nhà chúng ta.”

 

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của hắn dành cho tôi. Nhưng tôi biết nước chảy đá mòn, càng biết chuyện nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, ai cũng chạy không thoát.

Loading...