Vết bầm - 2
Cập nhật lúc: 2024-09-03 11:53:39
Lượt xem: 1,588
3
Mấy ngày liền Chu Ngộ Thanh không tới tìm tôi. Tôi gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn, hỏi thăm tình hình của An Ý Dao, hắn đều không trả lời.
Mấy ngày trước khi kết hôn, hắn bảo tôi đến nhà họ Chu, nói có việc cần bàn bạc với tôi.
Khi tôi đến, hắn đang quỳ gối trước mặt cha mẹ mình.
Hắn có vẻ ngoài đẹp trai, lúc này đang quỳ với tư thế đoan chính, sống lưng thẳng tắp, dù đang quỳ, nhưng cũng vô cùng đẹp.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cha hắn xanh mặt trừng mắt nhìn hắn, trên mặt mưa giông gió bão sắp kéo tới.
“Chú dì, đã xảy ra chuyện gì?” Tôi bước tới bên cạnh Chu Ngộ Thanh, hỏi.
“Để nó tự nói!” mẹ hắn vừa định mở miệng, đã bị cha hắn ngăn lại.
“A Từ, hôn lễ của chúng ta hoãn lại ba tháng được không? Tâm nguyện lớn nhất đời này của Ý Dao chính là gả cho anh, cô ấy yêu anh như vậy, anh không thể phụ lòng cô ấy. Thời gian của cô ấy không nhiều, những ngày cuối cùng ngày anh muốn ở cùng cô ấy, A Từ, em hiểu chuyện như vậy, em có thể nhường cô ấy được không?” Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, ăn nói khép nép cầu xin.
Tôi kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Cha hắn bị chọc giận, tức giận đến đạp hắn một cước.
Chu Ngộ Thanh bị đạp trúng ngực, chật vật ngã về một phía, nhưng rất nhanh hắn lại một lần nữa quỳ thẳng người.
“Khốn kiếp, mày thật đúng là dám mở miệng!”
“Con bé đó có bệnh thì đi khám bác sĩ, mày xen vào có thể trị khỏi bệnh hay sao? Hay là mày cho rằng mình là thịt Đường Tăng, ăn vào là có thể trường sinh bất lão? Cha nói cho mày biết, thiệp mời cưới của mày và Tiểu Từ đã gửi đi, cuộc hôn nhân này mày không muốn cũng phải cưới!”
Ông ấy chỉ vào mặt Chu Ngộ Thanh mắng: “Muốn lâm trận đổi người, không có chuyện đó đâu, nhà họ Chu chúng ta không muốn mất mặt chung với mày!”
Chu Ngộ Thanh dường như không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
“A Ngộ, anh không thể phụ lòng cô ta, chẳng lẽ có thể phụ lòng em sao?” Tôi nhẹ nhàng xoa mặt hắn, ngữ khí thê lương.
Chồng sắp cưới thân yêu của tôi, mấy ngày trước còn nói một ngày chưa cưới được tôi là một ngày còn bất an. Đảo mắt một cái đã vì cưới người phụ nữ mà hắn ghét nhất, mà cầu xin tôi buông tay.
Thật quá buồn cười...
“Anh... anh không muốn đồng ý, nhưng ba mẹ cô ấy đều quỳ xuống cầu xin, bọn họ đã cứu mạng anh, anh không có cách nào từ chối... A Từ, chờ anh ba tháng được không? Ba tháng sau, anh sẽ cho em một hôn lễ xa hoa long trọng.” Hốc mắt hắn đỏ lên, đau khổ chất đầy, khiến đầu tóc rối tung.
Tôi nghe hiểu lời hắn không nói ra. Một bên là tiểu thanh mai ái mộ hắn hai mươi năm, cha mẹ cô ta, những người vốn có ơn với hắn cũng tạo áp lực với hắn. Một bên là vợ sắp cưới dịu dàng, hiểu lòng người trong lòng hắn. Cán cân trong lòng hắn, sớm đã nghiêng về phía bên kia chứ không thuộc về tôi.
“Anh đồng ý cưới cô ta, vậy anh thích cô ta sao?” Tôi cúi xuống gần hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vet-bam/2.html.]
Hắn thì thào lắc đầu: “Anh... anh không biết.”
Không biết...
Tôi sửng sốt một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười: “A Ngộ, anh có biết hôn lễ đại diện cho cái gì không? Nó không chỉ là một nghi thức, mà còn là hứa hẹn, là chứng kiến, là chờ đợi. Anh muốn nghe đáp án của em, em đây nói cho anh biết, em không đồng ý! Em không đồng ý để anh cưới An Ý Dao, cho dù là diễn kịch, Khương Từ em muốn mình chính là người vợ duy nhất của anh, là hôn lễ duy nhất của anh.”
Tôi chăm chú nhìn hắn, cắn chữ rõ ràng: “A Ngộ, anh đã nói cuộc đời này sẽ chung thuỷ với em, anh không thể nuốt lời.”
“Anh...” Hắn nửa ngày thốt không ra lời.
“A Ngộ, em không phải người gỗ, đừng coi sự tốt bụng của em là cái cớ để làm tổn thương em.”
Tôi rút bàn tay đang sờ vào mặt hắn, xoay người rời đi.
“Tiểu Từ.” Vừa định mở cổng, mẹ hắn đuổi theo, gọi tôi lại: “A Ngộ xem thường con, nhưng hôn lễ vẫn giữ, quay về an tâm chờ đám cưới, mọi chuyện đã có chúng ta.”
Bà ấy vỗ vỗ mu bàn tay tôi, trên mặt tràn đầy yêu thương.
Tôi kinh ngạc gật đầu.
Trong lòng lại biết, nếu so sánh tôi với hai cây đại thụ nhà họ An thì nhà họ An cắm rễ trong lòng Chu Ngộ Thanh sâu hơn tôi rất nhiều.
Chu Ngộ Thanh trọng tình nghĩa, nhà họ An có ơn cứu mạng hắn, chuyện này không có khả năng dễ dàng kết thúc.
Tôi thật sự có thể trở thành cô dâu của hắn sao?
Tôi đứng trong tuyết, mờ mịt không thấy rõ con đường phía trước.
4
Đám cưới diễn ra như dự kiến.
Chu Ngộ Thanh đúng hẹn xuất hiện trước mặt tôi, đón tôi đến khách sạn.
Tất cả mọi người đều chúc hắn tân hôn vui vẻ, hắn nho nhã lễ độ đáp lại. Trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng lại cười đến không yên lòng.
Tôi giả vờ không nhìn thấy. Bởi vì vị trí bên cạnh hắn, tôi có lý do để không thể không chiếm lấy.
Sảnh tiệc hoành tráng có sức chứa cả nghìn người, quần áo thơm ngát, sắc màu rực rỡ, nam nữ mặc lễ phục cao cấp đang trò chuyện và cười đùa vui vẻ với ly rượu vang đỏ trên tay.
Tôi và Chu Ngộ Thanh, dưới sự chứng kiến của tất cả bạn bè thân thích, đi qua thảm đỏ, nhận lời chúc phúc của cha mẹ.
Tuyên thệ xong, Chu Ngộ Thanh nửa quỳ trước mặt tôi, vừa định đeo nhẫn cưới vào tay tôi, cửa phòng tiệc đột nhiên náo động.