Vết bầm - 12
Cập nhật lúc: 2024-09-03 12:01:49
Lượt xem: 1,618
Mười ba năm nôn nóng báo thù, giờ khắc này, tảng đá treo ở đầu trái tim rơi xuống, tôi chợt thở phào nhẹ nhõm.
Nữ chính đã chết, thế giới này vẫn đang vận hành bình thường, chưa từng khởi động lại. Tất cả thấp thỏm bất an của tôi cũng tan thành mây khói.
Nam nữ chính là nguồn năng lượng để thế giới này tồn tại, An Ý Dao c.h.ế.t rồi, Chu Ngộ Thanh tất nhiên có thể sống sót lâu dài.
A Ngộ của tôi, xuyên qua đầm lầy hai đời, rốt cục có thể tiêu diêu tự tại sống sót.
Thật tốt.
“Tôi muốn tro cốt của cô ta, được không?” Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Ngộ Thanh.
“Để anh sắp xếp.” Anh không hỏi lý do, không hỏi tôi làm như vậy để làm gì, lặng lẽ đồng ý tất cả yêu cầu vô lý của tôi.
Có năng lực, cũng có đủ tự tin.
Tôi nhớ tới kiếp trước, anh bị bao vây tứ phía và không còn lựa chọn nào khác.
May mắn là, đời này anh không còn phải đau khổ và hốt hoảng như vậy nữa.
“Cảm ơn.”
Tôi đổi hướng xe lăn, đi về phía cửa.
Anh chủ động tiến lên, điều khiển hướng đi của tôi.
...
Từ khi tôi tỉnh lại, tôi và Chu Ngộ Thanh đều ăn ý không đề cập chuyện ngày hôm đó.
Tôi không hỏi anh tại sao lại ở sau rèm cửa sổ, anh không hỏi trong lòng tôi rốt cuộc anh là cái gì.Giống như không đề cập tới, có thể coi như có chuyện bị lừa dối, mang theo biểu tượng tốt đẹp, thì có dũng khí tiếp tục tiến về phía trước.
Cha tôi thường xuyên bỏ mặc công việc, mang canh tự tay hầm đến bệnh viện thăm tôi, cùng tôi nói chuyện phiếm, khiến tôi vui vẻ.
Ông vẫn đối xử với tôi như lúc trước, xem ra, Chu Ngộ Thanh cũng không nói cho ông biết tôi là đồ giả mạo.
Tôi lại tự thấy xấu hổ trong lòng.
...
Cơ thể tôi không tệ, nửa tháng sau làm thủ tục xuất viện.
Tôi mang theo tro cốt của An Ý Dao, đi đến cái hồ vắng hoang ở vùng ngoại ô, lặn xuống nước, chôn hũ tro cốt xuống đáy hồ.
Nguyện cô ta sẽ vĩnh viễn ở dưới đáy hồ không thấy ánh mặt trời, đừng gây tai họa cho chúng sinh này nữa.
Hôm đó, tôi ngồi một mình bên hồ rất lâu.
Nhớ tới cuộc gặp gỡ với chị gái, nhớ tới mỗi một ngày cùng chị ấy vượt qua, nhớ tới ngày chị ấy rời xa tôi...
Tôi từng bị cha mẹ vứt bỏ, oán hận thế giới này lạnh lẽo, hãm hại lừa gạt, không việc xấu nào không dám làm.
Tôi từng được một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy, chị nói lúc chị còn rất nhỏ cùng người nhà rời đi, đã từng được tận hưởng sự ấm áp, sau này chị sẽ cưng chiều tôi.
Chị đã thực hiện lời hứa, dẫn dắt tôi hướng thiện, cuối cùng lấy tính mạng bảo vệ tôi.
Vì báo thù cho chị, mặc dù tôi phải dùng chút thủ đoạn không vẻ vang, nhưng chắc chắn không phụ lời cầu nguyện của chị.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ân oán kết thúc, tôi rốt cuộc cũng có thể nói với chị một câu tôi đã không phụ lòng chị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vet-bam/12.html.]
Duy chỉ có, phụ lòng Chu Ngộ Thanh...
15
Sau khi An Ý Dao chết, tôi dùng thời gian rất lâu để suy nghĩ con đường sau này mình đi như thế nào.
Tôi không muốn tìm thân thế cha mẹ của mình, cũng không thể chiếm đoạt thân phận của chị không buông tay.
Nếu như đi theo chị...
Tôi nhớ chị thường nói: “Nghe nói thế giới rất rộng lớn, phong cảnh rất đẹp, rất muốn đi xem...”
Nhớ tới ngày đó, chị bị thương toàn thân, bị sặc nước đến khó chịu mà chảy nước mắt, lại cố sức đẩy tôi lên, không ngừng dặn dò tôi “Hãy sống sót...”
Vậy thì tôi hãy sống cho chị.
Từ nay về sau núi sông xinh đẹp hùng vĩ này, tôi thay chị đi khắp nơi.
...
Tôi thu dọn hành lý đơn giản, để lại cho cha một phong thư, bắt đầu hành trình của mình
[Cha!
Khi cha đọc được bức thư này, con đã rời khỏi Bắc Kinh.
Thật đáng tiếc phải nói cho cha biết, con không phải con gái ruột của cha, năm đó người đã bị đẩy xuống hồ cùng với con, mới là con gái ruột của cha.
Thật xin lỗi, chị ấy đã sinh ra con lần thứ hai, nhưng con lại vì sự ích kỷ của bản thân mà nói dối tuổi tác, chiếm lấy thân phận của chị nhiều năm.
Con muốn gửi lời xin lỗi sâu sắc vì 13 năm lừa dối này.
Bây giờ, con có thể tự hào nói với cha rằng kẻ g.i.ế.c người đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Từ nay về sau chị gái ở thiên đường, cũng có thể yên nghỉ.
Con cũng có thể, trân trọng, trả lại danh tính cho chị.
Từ nay về sau núi cao nước xa, xin cha hãy bảo trọng.]
Thư rất ngắn gọn, không có chữ ký, không hẹn ngày về.
Nhưng tôi hiểu Chu Ngộ Thanh, tôi không ở đây, anh vẫn sẽ nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, vì người cha trên danh nghĩa của tôi mà “hộ giá hộ tống”.
Ngày tôi đi, tuyết đọng ở Bắc Kinh còn chưa tan hết, lại nổi lên trận tuyết lớn.
Đất trời được bao phủ bởi ánh bạc, thật đẹp.
Tôi lặng lẽ đi nhìn Chu Ngộ Thanh.
Khi đó vẫn là giờ làm việc, không biết anh có công việc gì mà ra ngoài.
Đi đến bãi đỗ xe, cách Land Rover của mình vài bước, anh lại đột nhiên dừng bước, đứng trong gió tuyết đầy trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên ngoài trời đông giá rét, không gặp được mấy người.
Anh mặc áo khoác cao cấp màu đen, cô đơn ở dưới lầu ngắm tuyết, thân hình cao ngất.
Tôi khoác áo lông dày giữ ấm, ngồi trên ghế dài bên đài phun nước cách đó hơn mười mét nhìn anh.
Thấy được rồi, tôi một mình rời đi, không để lại cho anh lời nào.