Vết bầm - 🔥13 (END)
Cập nhật lúc: 2024-09-03 12:03:07
Lượt xem: 1,121
Kỳ thật đáy lòng tôi rất rõ ràng, tôi muốn rời đi, phần lớn là bởi vì, tôi không thể thản nhiên đối mặt với anh.
Năm đó tiếp cận anh có mục đích, tôi cho rằng chỉ cần chiếm được vị trí đó, không dễ dàng rung động, sẽ không bị người ta kiểm soát. Chưa từng nghĩ đến trong chuyện tình yêu, thứ khó kiểm soát nhất chính là trái tim của mình.
Anh lấy sự dịu dành và chân thành đối xử với tôi, tôi im hơi lặng tiếng rơi vào tay giặc, lợi dụng anh đạt được mục đích báo thù, kết quả khó đối mặt nhất cũng là anh.
Thực ra, từ lâu tôi đã hiểu rằng nếu nền tảng tình yêu ngay từ đầu không trong sáng thì khó có kết thúc tốt đẹp.
...
Rời khỏi Bắc Kinh, tôi đeo máy ảnh DSLR và các loại ống kính, đi rất nhiều nơi.
Đến Mông Thành cưỡi ngựa, đến Đôn Hoàng xem hang Mạc Cao, đến Thanh Thành ngắm chim hồng hạc, đến Tây Tạng leo đỉnh Everest, đến Xuyên Thành ngắm thung lũng Cửu Trại Câu...
Núi non tươi đẹp của Tổ quốc, tôi dùng mắt nhìn thay cho chị gái.
...
Vài năm sau, vào một ngày mùa đông, tôi xem xong cực quang từ Nam Cực trở về, rửa toàn bộ ảnh chụp mấy năm nay in ra, đốt cháy trước mộ chị gái.
Hình như có người đang lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn về một chỗ, chạm vào ánh mắt của Chu Ngộ Thanh.
Trái tim tôi run rẩy, không biết nên phản ứng thế nào.
Anh lại bước nhanh về phía tôi, từ sau lưng ôm lấy tôi.
Sức lực rất lớn, giống như muốn khảm tôi vào xương m.á.u của anh.
“A Từ, anh vẫn luôn chờ em, em còn yêu anh không?” Anh hỏi.
Câu hỏi không phải là “Em có yêu anh không?” mà là “Em còn yêu anh không?”
Giờ khắc này, trong lòng tôi trăm chuyển ngàn hồi. Tôi từng cho rằng, anh sẽ vì chuyện tôi tiếp cận anh có mục đích mà phủ nhận tình yêu tôi dành cho anh.
Chưa từng nghĩ, tình yêu tôi giấu ở đáy lòng, giấu tận sau khi báo thù, anh cũng cảm giác được, vả lại chưa từng gạt bỏ.
Tôi đỡ tấm thân cứng ngắc, dựa vào hơi thở làm cho tôi vô cùng quen thuộc, tới gần cái ôm làm cho tôi cảm giác an tâm kiên định.
Sắc trời tối sầm, không bao lâu sau thì tuyết rơi.
Tôi vươn một bàn tay ra, đón được một bông tuyết nhỏ, nó từ từ hóa thành giọt nước trong bàn tay tôi, từ khóe mắt tôi chảy xuống.
Lại là Bắc Kinh, lại là tuyết đầu mùa.
Trận tuyết này, tới thật đúng lúc, tôi âm thầm cảm thán.
(--END--)
-----
HƯỚNG TỚI THẾ GIỚI RỘNG LỚN HƠN [FULL]
Tác giả: 烈火枯枝
Nguồn: Zhihu
Tài trợ raw: Deĩng
Mười tuổi, sinh nhật em gái, nó muốn có một con búp bê.
Cha tôi nói: “Con đi tát chị một cái, cha sẽ mua cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vet-bam/13-end.html.]
Thế là tôi bị tát mạnh.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mười bảy tuổi, cha đưa em gái ra nước ngoài du học, nhưng không cho tôi đi học.
Tôi cầu xin thật lâu, ông ta quăng cho tôi 300 đồng: “Trần Du, ông đây không nợ mày.”
Hai mươi bảy tuổi, em gái về nước, mê mệt chồng tôi, lúc cố ý khi vô tình quyến rũ hắn.
Cha tôi châm chọc tôi: “Không giữ được đàn ông là mày không có bản lĩnh.”
Đúng vậy, bọn họ đều thích cô em gái đã có trình độ học vấn cao, cái miệng lại ngọt ngào của tôi, thậm chí cả con trai tôi.
Sinh nhật lần thứ năm của con trai, nó muốn đến khu vui chơi, nhưng không muốn đi cùng tôi, bởi vì tôi quản lý nó quá chặt.
Chồng tôi nói đùa với nó: “Con hãy tát mẹ một cái, mẹ tức giận thì sẽ không đi. Chúng ta sẽ đi với dì Nghiên Nghiên của con.”
Con trai tôi thực sự đến tát tôi, một cú tát giòn vang.
Tôi kinh ngạc sửng sốt thật lâu, cho đến khi giọng nói của con trai vang lên lần nữa: “Cha, mẹ giận rồi, con có thể đi chơi với dì Nghiên Nghiên được không?”
1
Tống Diễn đưa con trai đến khu vui chơi, không cho tôi biết.
Lúc trở về, con trai cầm một con búp bê nhỏ, cẩn thận đưa cho tôi.
Nó không nói chuyện với tôi. Ánh mắt lại nhìn Tống Diễn, giống như đang nói: “Rõ ràng con đã dỗ mẹ vui vẻ, vì sao mẹ vẫn ngó lơ con?”
Tôi phân loại đồ ngọt ở nhà hàng hôm nay vừa làm xong.
Tống Diễn đi tới thấy cảnh này như vậy, bất mãn nói: “Trần Du, vì một trò đùa mà chọc giận con trai lâu như vậy, có thích hợp không?”
Hắn xoa xoa đầu con trai: “Hôm nay nó đến khu vui chơi nhưng vẫn nghĩ đến em, em lại thể hiện như vậy nghĩa là gì?”
Tôi cụp mắt nhìn thoáng qua con búp bê giá rẻ thô ráp trong tay Tống Dữ Thành.
Bên cạnh là điện thoại, trên đó có một tin nhắn do em gái Trần Nghiên gửi trước khi hai cha con họ bước vào cửa:
[Chị lại ghen tị với em và Thành Thành à? Sao từ bé đến giờ chị vẫn ghen tị với em thế?]
[Nhưng em không so đo với chị. Lúc bọn em đi chơi, có hoạt động quét mã tặng búp bê, em bảo Tống Diễn quét một cái tặng chị. Chị thấy được thì nhận đi.]
Tống Diễn đưa búp bê cho tôi: “Trần Du, đừng không hiểu chuyện ở trước mặt con như vậy.”
Tôi đóng gói túi bánh quy cuối cùng, sau đó mới nhìn về phía Tống Diễn: “Tôi không tức giận.”
Rồi lại lấy ra một miếng bánh quy nhỏ đưa cho Tống Dữ Thành: “Giúp mẹ nếm thử hương vị được không?”
Tống Dữ Thành nhìn bánh quy hình con thỏ: “Mẹ, trước kia không phải mẹ chỉ làm bánh quy gấu con mà con thích sao?”
“À, chán rồi, muốn thay đổi hình dáng thôi.”
Tôi chuẩn bị ra ngoài.
Tống Diễn hỏi tôi: “Đã trễ thế này em còn đi đâu?”
“Có chút việc riêng.”
Tôi mang giày vào, đi đâu cũng không báo cáo với hắn như thường ngày, chỉ nói với Tống Dữ Thành: “Ăn xong đồ ngọt nhớ đánh răng, hôm nay mẹ không ở bên con.”
---- Đọc full tại Monkeyd