Vết bầm - 9
Cập nhật lúc: 2024-09-03 12:00:18
Lượt xem: 1,878
Thấy rõ là tôi, ánh mắt cô ta đột nhiên sắc bén, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Bị tôi đè hai vai ấn trở về.
“An Ý Dao, nhìn xem, cô vẫn phải chết. Có được Chu Ngộ Thanh, có được nhà tân hôn của tôi thì thế nào, vẫn không thay đổi kết cục phải chịu chết, không phải sao?”
Tôi nhìn cơ thể ốm yếu của cô ta, cười nhạo sự chật vật của cô ta.
“Cô...”
Ánh mắt của cô ta trở nên nghi ngờ bất định, thăm dò hỏi: “Khương Từ, có phải cô biết cái gì hay không?”
“Cô cảm thấy tôi biết cái gì?”
Tôi cười cười, kề sát bên tai cô ta thì thầm: “Nhiệm vụ của cô, hay là kết cục của cô?”
Lần này, An Ý Dao hoàn toàn mất bình tĩnh, vẻ khiếp sợ, hoang mang, sợ hãi, hoài nghi đan xen trên mặt. Như là đánh đổ bàn pha màu, ngũ sắc rực rỡ.
“Không, không có khả năng, không có khả năng có người biết!”
“Hệ thống nói thế giới này chỉ có một mình tôi là ‘người xuyên sách’, rốt cuộc cô là ai!”
Cô ta giãy dụa như điên, nhưng không thể chống lại sức mạnh của tôi.
“Cầu mong cô chết, đương nhiên là kẻ thù của cô rồi, rất rõ ràng không phải sao?” Tôi chậm rãi trả lời cô ta.
“Khương Từ, tâm địa của cô thật độc ác, Chu Ngộ Thanh không phải vật riêng của cô, chúng ta cạnh tranh công bằng, đều dựa vào thủ đoạn. Cô mất đi tình yêu của anh ấy, là do cô kém cỏi, không thể trách người khác được. Tôi không hại tính mạng của cô, thế mà cô lại muốn tính mạng của tôi, cô thật đê tiện vô sỉ!!”
Cô ta kéo cổ họng, nước bọt b.ắ.n đầy mặt tôi.
“An Ý Dao, nói có thể nói lung tung, nhưng mũ thì không thể chụp lung tung được, dù sao ở trong lòng tôi, so về đê tiện độc ác, kém xa cô.” Tôi đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Cô còn nhớ năm đó cô dùng một cây gậy trúc, đ.â.m xuống nước dìm c.h.ế.t hai cô bé không?”
Cô ta hoảng sợ mở to mắt, kinh ngạc vài giây.
“Không... Không... Không có khả năng...” Cô ta cuộn tròn trên giường bệnh: “Ngày đó tôi đã xử lý hết rồi, làm sao cô biết được!”
Nghe rõ lời của cô ta, tôi sững sờ hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vet-bam/9.html.]
Thảo nào, năm đó cảnh sát tìm không thấy bất cứ người nào làm chứng.
Thảo nào, tôi theo dõi An Ý Dao nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua bất kỳ một nhân chứng nào ngày đó cả.
Thì ra, những người hầu cô ta lúc đó, đã sớm xuống âm phủ hết rồi...
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Còn có thể vì cái gì, đương nhiên là bởi vì, tôi chính là đứa con hoang không ai muốn trong mắt cô.” Trong ánh mắt khẩn trương của An Ý Dao, tôi giải đáp nghi hoặc của cô ta.
“Cô, cô là ai, không phải các người đều c.h.ế.t đuối hết rồi sao?”
Đồng tử của cô giãn ra, sợ hãi rụt vào góc giường.
“Chị gái tôi lấy mạng bảo vệ tôi, tôi đương nhiên không thể c.h.ế.t sớm như vậy, nếu tôi chết, còn ai có thể lấy lại công bằng cho chúng tôi? An Ý Dao, có lẽ cô không biết, khi người ta c.h.ế.t đuối sẽ không còn sợ hãi và căng thẳng, không còn sợ chết, thì có thể tự nhiên nổi trên mặt nước. Cô nói mạng của nhân vật trong game không phải mạng, nói cô là nữ chính của thế giới này, kết quả là, nhân vật trong game mà cô e ngại nhất thiên đạo đã đến đối phó cô, có kinh ngạc không, có bất ngờ không?” Tôi cong khóe môi, nói không chút để tâm.
“Cho nên, cô cướp Chu Ngộ Thanh đi, không phải vì thích anh ấy, mà là vì trả thù tôi sao?” An Ý Dao nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn.
Tôi dừng một chút, cười khẽ ra tiếng: “Nếu không thì sao?”
An Ý Dao đảo mắt, như là nhớ tới cái gì: “Hai con khốn ăn mày đều là đồ con hoang không ai muốn, nếu như cô là một trong số đó... Chẳng lẽ thân phận của cô là giả?” Cô ta nhìn thẳng vào tôi, trong mắt lóe lên ánh sáng sâu kín.
“Đúng như suy nghĩ của cô. Chim cưu chiếm tổ chim khách, mận chiếm chỗ của đào, thân phận này, tôi sớm muộn gì cũng phải trả lại.”
“Các hot search gần đây, đều là do cô làm phải không?” An Ý Dao nheo mắt lại, truy vấn.
Tôi gật đầu.
“Thật buồn cười, tôi thế mà lại thua một kẻ ăn mày như cô... Tôi thua, nhưng cô cũng không thắng đâu! Khương Từ, cô nói xem, nếu như anh ấy biết phụ nữ anh ấy yêu chỉ xem anh ấy là quân cờ để báo thù, từ đầu đến cuối chỉ có tính toán, còn có thể cùng một chỗ với cô hay không?” Nói tới đây, An Ý Diêu điên cuồng cười to.
12
“Thật đáng tiếc, chỉ sợ là cô phải thất vọng rồi. Kể từ khi bắt đầu đi trên con đường này, tôi đã biết rằng sẽ có ngày sự thật bị phơi bày và hoàn toàn không sợ anh ấy biết. An Ý Dao, cô lấy sự lương thiện làm mồi nhử, lừa anh ấy cưới cô; tôi phụ tình cảm chân thành của anh ấy, đạt được mục đích báo thù, hai chúng ta như nhau, chẳng ai cao quý hơn ai. Ở bên cạnh anh ấy, cả cô và tôi, đều không xứng!”
Tôi kìm chặt cằm An Ý Dao, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng: “Người ta nói người sắp chết, lời nói cũng chân thật, tôi đã nói toàn bộ sự thật cho cô, bây giờ, tới phiên cô.”
Tôi vỗ vỗ mặt của cô ta: “Nói một chút xem, cô lừa dối anh ấy như thế nào?”
“Tôi tại sao phải nói cho cô biết!” An Ý Dao gắt gao trừng mắt nhìn tôi, không muốn nói.