Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Việt Xuân - Chương 12:

Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:36
Lượt xem: 2,016

Nơi nào có hỗn loạn, nơi đó nhất định có người đứng ra, Bạch Toại không còn yếu đuối như trước, hắn một kiếm c.h.é.m đứt yêu ma ngưng tụ từ ma khí, vừa chỉ huy mọi người rút lui có trật tự, vừa dặn dò đệ tử và trưởng lão có bí thuật gia tộc dùng thần thức truyền tin. Lục Tầm đi sát bên Sở Dao, bảo vệ nàng nghiêm ngặt.

Nhưng chỉ lui về phía sau cũng không được, ta cũng đau lòng, Tàng Kiếm sơn trang dù sao cũng là nhà của ta, tuy chưa sống được bao lâu nhưng ta sao nỡ để ma khí ô uế nó như vậy.

Hơn nữa, ma khí này không giống như ma khí âm hàn của Tạ Trường Khanh, mà tràn ngập mùi ma//u tanh, giống như mùi ta và Trạm Tịch ngửi thấy lúc thành thân, bẩn thỉu, hôi thối.

"Không phải là đường cùng, chỗ nào cũng có sinh cơ." Tạ Trường Khanh nói sau lưng ta, tâm trạng hỗn loạn của ta liền ổn định lại.

Không ít đệ tử tu chân đã nghênh chiến với ma khí, tay áo bị ăn mòn hết, cắn răng giữ lại chút đường sống cho huynh đệ.

Khe nứt của vực sâu vẫn đang mở rộng, như một con hung thú ngủ đông đã lâu cuối cùng cũng thức tỉnh, ta định nghênh chiến với ma khí, rèn luyện kiếm quyết mới học. Tạ Trường Khanh không tiện lộ thân phận, liền đứng cách ta không xa không gần.

Ta vừa c.h.é.m đứt một con ác mộng, quay đầu lại đã thấy ác long ngưng tụ từ ma khí gầm rú lao về phía Sở Dao, nước miếng chảy ròng ròng, nó nhanh như vậy, gấp gáp như vậy, đáng lẽ đã nhận được nhiều phần tinh túy nhất trong ma vực, lại thèm thuồng vươn đầu về phía Sở Dao.

Không ai ngờ tới, khi kịp phản ứng, miệng ác long đã đến bên cạnh Sở Dao.

Cũng như không ai ngờ, Sở Dao giây trước còn đang thì thầm với Lục Tầm, giây sau đã đẩy Lục Tầm ra đỡ tai họa.

Váy của nàng đẹp như tiên nữ, lớp vải mỏng ngày thường đẹp đẽ bay bổng, lúc này dính đầy ma//u, nửa người Lục Tầm đã ở trong miệng ác long.

Hắn đau đớn co giật, nhưng sắc mặt lại hoang mang, dường như vẫn chưa kịp phản ứng, khó khăn kêu lên: "Sở... Dao...?"

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ma khí như côn trùng bò lên ăn mòn da thịt, hắn cuối cùng cũng ý thức được là sư muội đã đẩy hắn ra. Nỗi đau và hụt hẫng đan xen trên mặt hắn.

Ác long xấu xa, ngậm hắn muốn lui về vực sâu, vừa vặn đi ngang qua ta, Việt Xuân kiếm trong tay, ta nhìn vào mắt rồng, dùng hết sức đ.â.m một kiếm.

Lục Tầm bị ném xuống đất, ác long đau đớn, nhưng lại sợ kiếm khí trên kiếm ta, tua rua hoa sen vàng phất phơ Phật khí nhàn nhạt, ác long cuối cùng cũng hóa thành ma khí trở về.

Nhưng làm thế nào với ma khí ngập trời này? Nó như vô tận, c.h.é.m đứt lại tụ lại, sinh sôi không ngừng.

Hoa sen vàng nở rộ trên đầu ngón tay ta, ta ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thấy, Trạm Tịch cũng đến rồi. Tiểu sư phụ luôn thích sạch sẽ, dù trong hoàn cảnh này cũng không thay đổi, y phục chỉnh tề, chỉ cần Xá lợi tử ra tay, ma khí đã bị thanh lọc không ít.

Ta còn tâm trạng nói đùa với hắn: "Tiểu sư phụ, ma cũng là một loại chúng sinh, vậy Phật cũng nên đối xử công bằng với ma khí này."

Ta thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta, ta đưa tay lên lau, hóa ra mặt ta là đầy ma//u.

Trạm Tịch đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt khóe mắt ta, ngón tay thoáng chốc đã bị dính ma//u, tiểu sư phụ có chấm đỏ giữa trán cúi đầu xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-12.html.]

"Việt cô nương, ta vẫn chưa phải Phật."

Giây tiếp theo, ma khí tụ lại, cắn vào tay hắn, mười mấy đóa hoa sen vàng héo úa liên tiếp.

Ta quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tạ Trường Khanh, khóe môi hắn nở nụ cười lạnh, đang nhìn từ xa.

Hoa sen vàng lại nở rộ, chặn đứng ma khí hai bên. Tiểu sư phụ khẽ nói: "Việt cô nương, ta đã mơ một giấc mơ trong ảo cảnh."

Ta lần đầu tiên thấy Trạm Tịch nở nụ cười như sóng như mây, không phải dáng vẻ thương hại chúng sinh như thường ngày, nhưng cũng không còn là người ngoài cuộc nữa.

Ta còn muốn hỏi giấc mơ đó là gì.

Hắn nhìn chấm ma//u trên đầu ngón tay, chỉ nói: "Dưới mắt ngươi có một nốt ruồi nhỏ."

Thật ra muốn giải quyết ma khí này cũng không khó, chỉ cần khép lại khe nứt là được, Trạm Tịch và Bạch Toại hợp lực, cuối cùng cũng hóa giải nguy hiểm, nhưng chung quy vẫn có không ít đệ tử t/ử vo/ng.

Ta rơi xuống đất, ma//u ma quỷ trượt khỏi mũi kiếm cũng rơi xuống đất.

Sở Dao lúc này đang ôm Lục Tầm, dùng linh lực chữa trị vết thương cho hắn, nhưng Lục Tầm lại đẩy nàng ra, sắc mặt tái nhợt, hắn khàn giọng gọi ta: "Sư tỷ..."

Ta không dừng lại, dù chỉ một khắc.

Trước đây hắn không muốn gọi ta là sư tỷ, sau này cũng không cần gọi nữa.

Đợi đến khi không còn ai, ta mới kiệt sức quỳ xuống, chống Việt Xuân kiếm mới miễn cưỡng không ngất xỉu. Nơi bị ma khí xâm nhập còn đau hơn lúc ở dưới chân Trường Hư sơn, hơn nữa là cảm giác buồn nôn như thấm vào tận xương tủy.

Một vòng tay ấm áp mang theo mùi hương tùng bách ôm lấy ta, Tạ Trường Khanh nửa quỳ xuống, một tay nâng cằm ta, ngón tay cái lau đi vết ma//u trên mặt ta, hắn cười khẽ đến gần, gần như muốn hôn lên mí mắt ta, hắn khẽ nói: "Làm tốt lắm."

8

Tạ Trường Khanh ép ta tu luyện tâm quyết ở Tàng Kiếm sơn trang, nhưng khi ta vung kiếm, hắn lại nhíu mày như không thể nhìn nổi.

Hắn nhận lấy Việt Xuân kiếm, tùy ý múa một đường kiếm hoa, ánh trăng như lụa, kiếm của hắn mang theo thanh quang, như rồng bay lượn, khi hắn cử động, như thể cả đất trời chỉ nhìn thấy mỗi hắn. Hắn biểu diễn xong, nghiêng người sang, mày mắt xuất chúng, nhưng lại không nhịn được chê bai: "Hiểu chưa?"

Ta cười gượng gật đầu, quả thực chưa từng có ai dạy ta một cách bài bản, ta thường cảm thấy sư phụ kỳ lạ, ông ấy vì Việt Xuân kiếm mà nhặt ta về, nhưng mỗi khi ta dùng kiếm, ông ấy đều tránh né như thể không muốn nhìn thấy điều gì đó, tự nhiên cũng sẽ không chỉ điểm ta nhiều về việc dùng kiếm.

Tạ Trường Khanh nói với ta, thời gian gấp rút, nửa tháng sau chính là ngày đại hội võ lâm, đến lúc đó hắn muốn ta tham gia với thân phận trang chủ Tàng Kiếm sơn trang.

Loading...