Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Việt Xuân - Chương 13:

Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:37
Lượt xem: 1,785

Đại hội võ lâm vốn dĩ là cuộc thi của thế hệ trẻ, cũng không phải là muốn ta vang danh thiên hạ, theo lời Tạ Trường Khanh nói, là sợ ta lại lặng lẽ ch/3t đi.

Phải có một dịp lớn để nói với thế nhân rằng, Tàng Kiếm sơn trang bị diệt môn một cách bí ẩn hơn mười năm trước, vẫn còn hậu nhân.

Ta ngẩng đầu hỏi hắn: "Rốt cuộc là ai?"

Hắn nhìn ta một lúc, rồi dời mắt đi, thuận miệng nói: "Ngày đại hội đó, hắn nhất định sẽ xuất hiện, ngươi nhìn xem ai đạo mạo điềm nhiên nhất, chính là kẻ đó."

Tạ Trường Khanh tuy thường xuyên cười nhạo chế giễu ta, nhưng lại có phong thái tao nhã, lâu dần, ta suýt nữa quên hắn vẫn là ma tu, hơn nữa là Trường Khanh ma quân khiến người người trong giới tu chân nghe danh đã biến sắc.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta phát hiện có điều kỳ lạ là vào lúc nửa đêm, sau khi bị lạnh đến tỉnh giấc, ta mới nhận ra, sơn trang lạnh như bị phủ ba lớp tuyết, ta vận chân khí, nhưng vẫn không nhịn được run cầm cập, ta cầm Việt Xuân kiếm đi dọc đường, đi đến đâu, sương giá kết thành tuyết đến đó, ngay cả trăng cũng không muốn ló mặt.

Càng đi về phía hồ nước, càng thêm lạnh lẽo, hoa đều bị đông cứng héo úa, đợi đến khi ta đi đến bên hồ, mới phát hiện đây là ma khí tràn ra sau khi Tạ Trường Khanh thi triển kết giới.

Ta lấy ra Việt Xuân kiếm, c.h.é.m mấy nhát vào kết giới, mới phá vỡ một lỗ hổng, ta vừa bước vào, hắc khí đặc quánh như mực tràn ngập, gió rít như d.a.o như kiếm, truyền đến một tiếng "Cút" cực kỳ lạnh lùng.

Ta bị chấn động đến mức đau nhói ngực, nhưng lại thở dài, cuối cùng vẫn xuống nước.

Tạ Trường Khanh ở giữa hồ, mái tóc đen như thác nước, trong hồ vốn dĩ đầy hoa sen, bây giờ héo úa đến mức không còn nhìn thấy chút bụi phấn nào. Ta bị ma khí quấy nhiễu dữ dội, kinh mạch mơ hồ đau nhức.

Tuy Tạ Trường Khanh bảo ta cút, nhưng ta rõ ràng cảm nhận được, ma khí ngập trời cuồn cuộn này, trong cơn điên cuồng vẫn giữ lại một phần tỉnh táo cuối cùng, cố gắng để ma khí tránh xa ta.

Ma quân lừng lẫy khét tiếng này, ai ngờ lại là kẻ miệng cứng lòng mềm?

Ta đến gần mới nhìn rõ hơn, trên làn da trắng bệch của Tạ Trường Khanh hiện lên vô số đầu lâu quỷ, nhìn như đang gặm nhấm da thịt hắn, môi hắn đỏ thẫm một cách bất thường, đáy mắt như có giông bão sắp hình thành.

Có lẽ hắn cảm thấy bộ dạng của mình khó coi, liền lảng tránh ánh mắt, cắn răng, cố nén dáng vẻ dữ tợn này, lạnh lùng phun ra một chữ.

"Cút!"

Ta cũng biết mình không nên đến, nhưng ta nghĩ, cảm giác bị vạn quỷ nuốt chửng một mình nhất định không dễ chịu, nếu có người ở bên cạnh chắc sẽ tốt hơn.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ta tưởng hắn vô cùng kiên cường, nhưng Tạ Trường Khanh cũng đang run rẩy.

Càng đến gần hắn, ta càng đau đớn, trong cổ họng đã có vị tanh ngọt, vậy còn hắn, hắn đau đớn đến mức nào?

Tạ Trường Khanh dừng lại, mái tóc đen buông xuống mặt nước, gợn sóng lăn tăn.

"Nhìn xem, đây chính là ma mà ngươi không muốn nhập, ma mà chính đạo các ngươi luôn khinh thường, tận mắt chứng kiến, ghê tởm không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-13.html.]

Tạ Trường Khanh luôn kiêu ngạo, nhưng dưới trăng đêm trong hồ sen, hắn lại lạnh lùng tự ghê tởm mình.

Thế nhân mắng chửi hắn, nguyền rủa hắn, vạn quỷ chúng ma nuốt chửng hắn, gặm nhấm hắn, nhiều năm qua hắn sống trong bóng tối, nhưng chỉ vì một cái ôm mà không tự chủ được lùi về sau, ma//u me be bét phơi bày bộ dạng khó coi nhất của mình.

Hắn gần như đánh mất hết tôn nghiêm, hỏi cô nương mà hắn đã canh giữ nhiều năm, chờ đợi nhiều năm, ghê tởm không?

Ta không trả lời, chỉ hỏi một câu: "Đau không?"

Đầu lâu quỷ ngửi thấy mùi người sống, thèm thuồng hiện ra, Tạ Trường Khanh lấy lại lý trí, cười lạnh kết ấn gi/3t quỷ, đầu lâu quỷ xuất hiện liên tục, cuối cùng cũng kiệt sức, ngoan ngoãn trở lại trong cơ thể, trả lại làn da trắng nõn như ngọc.

Ma khí vẫn cuồn cuộn, nhưng đã có trật tự.

Tạ Trường Khanh kéo ta đến trước mặt, chỉ cách nhau gang tấc, mái tóc đen ướt sũng dính trên mặt hắn, môi đỏ thẫm, ngay cả nốt ruồi nhỏ dưới mắt cũng mang vẻ đẹp mê hoặc. Y phục nửa cởi, nước chảy từ trên mặt hắn xuống cổ họng, rồi lại rơi xuống hồ. Mũi chạm mũi, hắn nhìn chằm chằm vào môi ta, hơi thở phả ra khiến ta nóng bừng mặt.

Là sự điên cuồng của kẻ tuyệt vọng khi gặp được hy vọng.

Đáy mắt Tạ Trường Khanh như hoa sen nở rộ trong đêm, ẩn chứa màu sắc đen hơn cả màn đêm, hắn ghé sát vào khóe môi ta, khẽ nói, giọng điệu lại nhàn nhạt.

"Ngươi không nên đến."

Ta khẽ "ừm" một tiếng. Tay hắn sờ lên gáy ta, ta lại trong nháy mắt tưởng hắn muốn bóp cổ ta, như thể muốn loại bỏ điểm yếu duy nhất của mình.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ giữ chặt gáy ta, đôi môi chạm nhẹ vào nhau rốt cuộc cũng áp sát, hắn vụng về, nhưng lại mạnh bạo gặm cắn.

Ta tưởng là sương đêm trên lá rơi xuống mắt ta, ai ngờ lại là một giọt nước mắt của Tạ Trường Khanh.

Ma quân nhà ai, ôm tiểu cô nương của hắn lại rơi lệ như thế.

9

Ngày đại hội võ lâm, ta đến hơi muộn.

Vị chân nhân đang ghi chép chậm rãi đọc tên các môn phái tham gia, Dao Đài tông, Không Minh tự, Trường Hư môn, và một số môn phái vừa và nhỏ khác.

Việt Xuân kiếm đến trước ta, một thanh kiếm xuyên núi vượt biển, với khí thế không thể ngăn cản, đ.â.m vào đài ngọc, nghe nói đài ngọc ngàn năm không hư hại vậy mà bị nứt ra một hố lớn.

Ta mỉm cười: "Tàng Kiếm sơn trang, Việt Xuân."

Giọng nói trong trẻo, vừa vặn xé toạc tiếng ồn ào.

Loading...