Việt Xuân - Chương 14:
Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:38
Lượt xem: 1,942
Đài ngọc được xây dựng ở Dao Đài tông, tuyết rơi bay lả tả, mọi người vậy mà cùng với tuyết im lặng trong chốc lát.
Ta ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào chỗ ngồi cao nhất, không biết trong những gương mặt tiên phong đạo cốt này, gương mặt nào mới là giả tạo.
Chính giữa là chưởng môn Dao Đài tông, dáng vẻ nho nhã trung niên, ngạc nhiên một thoáng. Bên cạnh ông ta chính là sư phụ, không biết có phải ta hoa mắt hay không, mái tóc bạc của sư phụ đã bạc trắng đến gần như trong suốt, ông ấy nhìn dáng vẻ trẻ trung của ta đứng trong tuyết, vậy mà ngẩn ngơ, như thể xuyên qua thời gian nhìn thấy ai đó, trên mặt hiện lên vẻ già nua.
Ta lại chắp tay hành lễ, tiếng động rõ ràng, lặp lại: "Tàng Kiếm sơn trang, Việt Xuân."
Tàng Kiếm sơn trang đã bị diệt môn hơn mười năm, ai có thể ngờ rằng nó lại xuất hiện?
Có người khẽ cười một tiếng, phá vỡ sự im lặng, Sở Dao bên cạnh ta lên tiếng: "Sư tỷ chẳng lẽ nhập ma, thần trí hỗn loạn? Tàng Kiếm sơn trang đã bị diệt vong từ nhiều năm trước rồi."
Ta lười nhìn nàng, lấy ra lệnh bài trang chủ màu tím đậm từ trong tay áo, lúc này mọi người mới ồ lên, tiếng xì xào bàn tán không ngớt.
Ta đi bốc thăm, vừa vặn bốc được tấm bài của Sở Dao Trường Hư môn. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Trước đây ta chưa từng giao đấu với Sở Dao, chỉ là mọi người đều nói nàng là thể chất linh ngọc, thiên phú hơn người, nhưng không ngờ, nàng lại rất sợ kiếm khí của ta, kiếm khí của ta vừa đến gần, nàng đã run rẩy đến mức không chịu nổi, thiên tài tu chân vậy mà không bằng sư tỷ nổi tiếng tầm thường, sự tương phản như vậy, lại gây ra làn sóng xôn xao thứ hai.
Sở Dao vốn dùng bạch luyện, bảo vật được tôi luyện, ai ngờ sau khi ta vận Phong Lai Vãn quyết, thanh quang của Việt Xuân kiếm đi đến đâu, bạch luyện liền bị xé rách không thương tiếc đến đó, Sở Dao ngã xuống đất, phun ra một ngụm ma//u. Việt Xuân kiếm dừng lại, vừa vặn chỉ vào cổ họng mảnh khảnh của Sở Dao.
Ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt căm hận như vậy, Sở Dao run rẩy không ngừng, dáng vẻ vô cùng thê thảm nàng ngẩng đầu cắn răng nhìn ta.
Ta di chuyển mũi kiếm, tiếc nuối nói: "Kim Đan gì chứ, vậy mà đến ba chiêu của kẻ không có linh căn cũng không đỡ nổi."
Rõ ràng nàng sợ hãi tột độ, hốc mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố gọi "sư tỷ".
Việt Xuân kiếm tiến thêm một chút, ngăn nàng nói ra cách xưng hô chướng tai gai mắt, ta bình tĩnh nói: "Nếu theo bối phận trong giới tu chân, ngươi nên gọi ta một tiếng Việt trang chủ."
Ta thu kiếm lại, Việt Xuân kiếm dính nước tuyết trong veo. Mọi người xung quanh vốn đang chế giễu Sở Dao tiên tử danh bất hư truyền, lại không biết ai đó âm dương quái khí nói một câu: "E rằng là Việt trang chủ trước đây thường xuyên hãm hại Sở Dao tiên tử, nên mới khiến nàng sợ hãi như vậy."
Ta vừa nhìn sang.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-14.html.]
Liền nghe thấy tiếng cười lạnh vang lên: "Ngươi là cái thá gì, cũng dám nói sư tỷ ta như vậy?"
Vậy mà lại là Lục Tầm lên tiếng bênh vực ta, ta kinh ngạc nhìn sang, hắn ngồi trên xe lăn, vạt áo trống rỗng, hắn theo bản năng muốn che giấu khuyết điểm, ta biết, ma khí xâm nhập cơ thể khó mà loại bỏ, đôi chân này của hắn e rằng không thể khỏi hẳn, hắn mím môi, ánh mắt cầu xin, gọi ta một tiếng sư tỷ.
Sở Dao đã ôm vết thương đứng dậy, nàng vội vàng gọi "Tầm sư huynh", nhưng Lục Tầm thậm chí còn không thèm liếc nàng một cái, trải qua sinh tử trở về, mới có thể hiểu được thế nào là chân tình.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, từng chữ từng chữ lặp lại cho hắn nghe.
"Sư tỷ gì chứ? Kẻ độc ác như nàng ta, không xứng đáng với danh xưng ấy! Ngươi rõ ràng biết nàng là thể chất linh ngọc, còn hãm hại nàng rơi vào chướng khí, cũng dám tự xưng là sư tỷ của Trường Hư môn sao?"
Những lời hắn nói với ta, ta lặp lại cho hắn nghe như một trò đùa, sắc mặt hắn trắng bệch, vậy mà đau đớn như lúc bị ác long cắn đứt đôi chân.
Lời nói ngu xuẩn này, để lại cho hắn tự mình nhai nuốt. Ta đã từng đau đớn đến mức nào, bây giờ ngươi có hồi tưởng thế nào, cũng chỉ cảm nhận được một phần.
Hắn lắp bắp biện minh, cố gắng nói rõ ràng, nhưng lặp đi lặp lại cũng không nói ra được: "... Không phải ý của ta, ta cũng không biết tại sao lại như vậy. Sư tỷ... tỷ tin ta, ta không biết, ta không biết tại sao ta lại như vậy."
Thiếu niên luôn thuận buồm xuôi gió, bị sư muội luôn yêu thương đẩy ra đỡ đao, mất đi đôi chân, trong tính cách thiếu niên rốt cuộc cũng bớt đi chút bồng bột ngây thơ, bây giờ nhớ lại đều là hối hận vô tận, hắn cuối cùng cũng cúi đầu xuống.
"Sư tỷ, xin lỗi."
Ta mỉm cười: "Ngươi không cần xin lỗi, ta cũng không còn là sư tỷ của ngươi nữa."
Ta xoay người rời đi, lại nghe thấy tiếng loạng choạng, Lục Tầm ngã xuống đất tuyết, tiểu thiếu gia kiêu ngạo ngày nào, vậy mà lại rơi lệ trong tuyết, đánh mất tôn nghiêm mười lăm năm, hắn gần như cầu xin gọi ta: "Sư tỷ."
Nếu ta quay đầu lại, sẽ nhìn thấy cảnh thiếu niên thất ý, người xem hả hê, Sở Dao dựa vào đài, thê thảm tuyệt vọng, Bạch Toại cầm kiếm im lặng.
Nhưng ta sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Ta bước tiếp, tuyết rơi chậm rãi, vị tăng nhân mặc áo cà sa vừa vặn ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người ta. Rõ ràng biết trong mắt hắn ta chỉ là một hạt bụi, nhưng lại như trong nháy mắt, trong mắt hắn ta là vạn vật.
Trạm Tịch mỉm cười: "Việt cô nương."
Ta khẽ hành lễ, đáp: "Tiểu sư phụ."