Việt Xuân - Chương 16:
Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:40
Lượt xem: 1,799
Ta hận dáng vẻ như vậy của sư phụ, ông ấy muốn ta đột phá cảnh giới, cho nên biết rõ ta trong sạch, biết rõ ta đối xử với ông ấy như thầy như cha, biết rõ nhiều chuyện như vậy, mà vẫn nhẫn tâm nhìn ta bị thế nhân bôi nhọ, bị đ.â.m xuyên qua cổ tay, bây giờ nhớ lại ngày ta bị trục xuất khỏi sư môn, kinh mạch bị phế, từng bước từng bước đi xuống hơn vạn bậc thang cao, ta cảm thấy mình đau lòng như một kẻ ngu ngốc.
Thật nực cười.
Hắn hôn nhẹ lên cổ tay ta.
"Đừng khóc nữa, bây giờ ta không thể ôm ngươi."
10
Núi non biến đổi, mưa gió liên miên.
Vách núi Trường Hư sơn lại xuất hiện vết nứt, ma khí phun trào. Vạn quỷ hoành hành nhân gian, sinh linh lầm than, vô số thi th3 chất thành núi. Đệ tử các môn phái lớn đều được phái đi tiêu diệt, nhưng cũng không tránh khỏi tổn thất nặng nề.
Ta nhớ lại mấy tháng trước, Trạm Tịch từng nói "Chúng sinh sắp gặp nạn", ai ngờ lại nhất ngữ thành sấm.
Nhưng không ai ngờ rằng, Trường Hư môn, một trong ba tông môn lớn, vậy mà lại nhanh chóng di/ệt vo/ng như Tàng Kiếm sơn trang.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Có người đã mở ra trận pháp trấn sơn của môn phái, thả vạn ma vào trong, đệ tử trong môn phái chỉ còn lại một nửa, những người còn lại đều theo đại sư huynh Bạch Toại đi gi/3t ma. Trùng hợp Ngọc Thanh chân nhân lại không có mặt, trùng hợp các trưởng lão trong môn phái chỉ còn lại những người không giỏi chiến đấu, sau khi mấy lớp trận pháp hộ sơn bị phá vỡ, vạn ma cười hả hê xông vào, thôn tính tất cả, đệ tử bị nuốt chửng sạch sẽ. Yêu ma xảo quyệt, lại giả dạng thành đệ tử bị ăn thịt, đợi những đệ tử còn lại trở về, trong lúc trò chuyện liền lộ ra cái miệng hôi thối, nu/ốt chử/ng đầu người ta.
Trong lúc hỗn loạn, vậy mà lại ch/3t thêm hơn phân nửa. Có người nói Trường Hư môn bị diệt môn không đơn giản như vậy, chuyện này e rằng là do Ngọc Thanh chân nhân của Trường Hư môn bày mưu tính kế, có đệ tử tận mắt nhìn thấy bộ dạng nhập ma của ông ta, thiên hạ đại loạn bắt đầu từ ông ta, tu vi ông ta nhiều năm không có tiến triển, mất trí, phát đi3n nhập ma.
Khi đại trận Trường Hư môn bị phá vỡ, ta có cảm ứng, vội vàng ngự kiếm chạy đến, chỉ là đến muộn, mấy ngàn bậc thang, mỗi tấc đều là ma//u. Tạ Trường Khanh cười nói: "Chuyện này khiến ta nhớ đến cảnh tượng ta diệt Thái Thanh môn sau khi nhập ma, giống như lúc này, mỗi tấc đều là ma//u. Tuyết rơi dày đặc đến mấy, cũng không thể che lấp ma//u đen khắp đất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-16.html.]
Ta biết hắn cố ý để ta không còn sợ hãi, nhưng vẫn quay đầu đi, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tại sao ngươi lại diệt toàn bộ Thái Thanh môn?"
Hắn dừng lại, gió tuyết lướt qua tóc mai của hắn, giọng nói bình tĩnh: "Ta là kiếm thể trời sinh, bọn họ bắt ta về, ta bị giam cầm ở đó mười năm, cả ngày không thể cử động, bọn họ sợ ta chạy trốn, xiềng xích xuyên qua da thịt, xương cốt của ta. Mỗi đệ tử của bọn họ dùng kiếm từng tấc từng tấc đ.â.m vào trong lồng n.g.ự.c ta, lại dùng ma//u ta ngâm luyện. Thái Thanh môn toàn là phế vật, không thể tu luyện.
Ta thiên phú hơn người, chưởng môn thương yêu nhận ta làm đại đệ tử, vì Thái Thanh môn tranh quang, ông ta nói chỉ là luyện kiếm thôi mà, chỉ là cống hiến một chút cho môn phái nên đã nuôi dưỡng ta từ nhỏ.
"Đáng tiếc ta trưởng thành quá nhanh, bọn họ đã không thể khống chế ta nữa. Chưởng môn Thái Thanh môn, tên phế vật nghe lời kẻ nào đó, đập nát từng tấc xương của ta rồi luyện thành kiếm cốt cho kẻ khác. Thần hồn ta vẫn còn, cuối cùng nhập ma dưới chân Trường Hư sơn. Lúc đó, ta đã nghĩ, xong rồi, với bộ dạng xấu xí thế này, làm sao có thể trở thành vị hôn phu được nuôi từ bé, lấy sắc thị tẩm người ta nữa đây? Vì vậy càng thêm căm hận, ma//u của Thái Hư môn chảy ba ngày ba đêm cũng chưa chảy hết. Chỉ là xương cốt của ta đã không biết đã đi đâu, sau lưng Thái Thanh môn quả nhiên còn có kẻ chủ mưu."
Tạ Trường Khanh quay đầu lại, trong nụ cười ẩn chứa đau đớn, mày mắt chứa đựng thù hận: "Nhân quả báo ứng, chẳng lẽ không nên như thế sao?"
Ta nhìn hắn, hắn nhìn chằm chằm vào ta, không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt ta.
Ta nhón chân, lau đi nước tuyết đã tan ra nơi khóe mắt hắn, nghiêm túc gật đầu: "Nên! Vị hôn phu của ta nói gì cũng đúng."
Lên đến Trường Hư sơn, môn phái đổ nát, còn có mấy con yêu ma không nỡ rời đi đang lượn lờ, ta tiện tay diệt trừ.
Nhìn nơi mình lớn lên từ nhỏ tan hoang, cũng không thể nói là thoải mái.
Quay đầu lại, vậy mà lại gặp Lục Tầm, ban đầu còn không nhận ra, thiếu niên phong quang vô hạn cũng có thể tiều tụy đến mức này, hắn gần như phát điên, nhưng ai có thể giữ tỉnh táo khi chứng kiến đồng môn bị tàn sát?
Có lẽ trí nhớ của hắn đã hỗn loạn.
Gặp ai cũng hỏi, ngươi có nhìn thấy sư tỷ của ta không? Ngươi có nhìn thấy sư tỷ của ta không?
Tóc tai bù xù, dáng vẻ lang bạt, trong môn phái không còn nhiều người sống. Khi nhìn thấy ta, vẻ điên cuồng của hắn lập tức thu liễm lại, vừa rồi còn gọi "sư tỷ" rất lưu loát, nhưng khi nhìn thấy ta, hắn há miệng nửa ngày cũng không nói nên lời.