Việt Xuân - Chương 17:
Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:42
Lượt xem: 2,011
Hắn không dám gọi nữa, có lẽ cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào để gọi.
Hắn mới nhớ ra mình đang mang bộ dáng khó nhìn, nửa ngày mới khó khăn nói một câu, trong mắt tràn đầy oán hận: "Tiểu sư muội, Sở Dao, ả tiện nhân đó, đã mở trận pháp hộ sơn, thả yêu ma vào trong."
Tuy Lục Tầm còn trẻ, nhưng luôn tự cao tự đại, ta chưa từng nhìn thấy hắn khóc, hắn quay đầu nhìn thi thể, đoạn chi khắp nơi, đó đều là đồng môn của hắn, lại im lặng rơi lệ.
"Sư tỷ, xin lỗi sư tỷ, ta cầu xin tỷ, cho phép ta gọi tỷ một tiếng sư tỷ nữa được không, ta sẽ không tranh giành với tỷ nữa, cái gì ta cũng không tranh nữa, trước đây ta ghét tỷ thiên phú tầm thường, nhàm chán, không muốn chỉ vì tỷ nhập môn sớm mà phải gọi tỷ một tiếng sư tỷ, ta oán sư phụ luôn quan tâm tỷ nhiều hơn, đều là lỗi của ta, ta cũng không biết, tại sao chúng ta lại thành ra như vậy."
Khí phách thiếu niên của Lục Tầm vỡ vụn.
Có người gọi ta, chính là Bạch Toại. Hắn đứng trên bậc thang cao, trên kiếm còn dính ma//u đen, tóc tai rối bời, hắn rất mệt mỏi, nhưng không thể lùi bước, sư phụ biến mất, hắn chính là chỗ dựa tinh thần của Trường Hư môn, hắn mím môi: "Xin lỗi."
Bạch Toại rất giỏi quan sát thời thế, ta thường nghĩ có phải ta thật sự quá kém cỏi đến mức hắn biện minh cho ta một câu cũng không đáng.
Tạ Trường Khanh cười lạnh: "Chẳng lẽ các ngươi làm tổn thương người khác đều xong, chỉ cần xin lỗi qua loa một câu là được sao?"
Bạch Toại cắn răng, đổi sang tay trái cầm kiếm, hàn quang lóe lên, giây tiếp theo, cánh tay phải của hắn rơi xuống đất, hắn đau đến toát mồ hôi lạnh, quay sang nhìn ta, trong mắt dường như có nước: "Năm đó, chính bàn tay này đã dùng kiếm đ.â.m xuyên qua cổ tay ngươi, bây giờ ta chặt đi cánh tay tạo nghiệt này."
Ta im lặng. Không nói tốt, cũng không nói không tốt. Những người lớn lên cùng ta, kẻ điên, kẻ tàn phế, phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp phải chuyện như vậy.
Tạ Trường Khanh im lặng, che chắn gió tuyết cho ta.
11
Thiên hạ đều đồn, là Ngọc Thanh chân nhân phát điên, bày mưu tính kế nhiều năm, muốn tàn sát chúng sinh, để chứng minh vô tình đạo của ông ta.
Ta lắc đầu nói không phải như vậy, chắc chắn còn có kẻ khác.
Tạ Trường Khanh bẻ ngón tay, chậm rãi tính toán với ta, ngọc tủy thể bị mất của Tàng Kiếm sơn trang, kiếm cốt bị mất của hắn, sơn hà vạn vật làm đồ, tinh huyết nữ tử thế gian, nếu thêm vào vô tình tâm của sư phụ, cộng lại với nhau, rốt cuộc là thứ gì?
Hắn cười lạnh, có kẻ muốn thành tiên, nhưng lại nhập ma, hao tổn mấy chục năm bày mưu tính kế, cuối cùng còn muốn kéo theo chúng sinh chôn cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-17.html.]
Tạ Trường Khanh đưa Việt Xuân kiếm cho ta: "Việt trang chủ, bây giờ có thể báo thù nhà, thù nước cùng một lúc rồi."
Ta có chút lo lắng: "Nhưng ta vẫn rất gà mờ."
Tạ Trường Khanh cong môi cười: "Trang chủ sợ gì, ngươi còn có một vị hôn phu được nuôi từ nhỏ vô sở bất năng."
Ta tìm được Sở Dao trước.
Việt Xuân kiếm của ta đ.â.m xuyên qua cơ thể nàng, ghim thẳng xuống đất.
Tuy nàng là linh ngọc kém chất lượng, nhưng dù sao cũng là ngọc, trà trộn vào ma tộc vốn đã yếu ớt.
Ta nghi ngờ nhìn nàng: "Trường Hư môn đối xử tốt với ngươi như vậy, tại sao ngươi còn phản bội sư môn?"
Sở Dao cười chua xót, nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng ta không còn cách nào khác. Nếu không phải ngươi gây khó dễ, ta đã có thể sống hạnh phúc ở Trường Hư môn với sư phụ và sư đệ cả đời, nếu không phải ngươi, nếu không phải vì ngươi, ta và bọn họ sao có thể hiềm khích, sao có thể đánh mất cuộc sống tươi đẹp này."
Ta cười, từng câu từng chữ hỏi nàng.
"Ta bảo ngươi đẩy sư đệ ra đỡ tai họa sao?”
"Ta bảo ngươi mở cửa sơn môn, nghênh địch, cầu xin tha thứ sao?”
"Ta bảo ngươi cấu kết với ma tộc bẩn thỉu nhất sao?"”
Ta lạnh lùng nhìn nàng, vô cùng khinh thường: "Ngươi nói xem, ta bảo ngươi sao?"
Ta mỗi lần hỏi một câu, sắc mặt nàng lại trắng bệch hơn một phần, như thể mỗi câu nói đều đang vạch trần bộ dạng xấu xí của nàng.
Ta vẫn còn nhớ ngày nàng nhập môn, khí chất thanh tao, đệ tử Trường Hư môn đều đến xem vị thiên tài mỹ nhân này, nàng e ấp cười nói nàng tên là Sở Dao. Quả thật khác xa với bộ dạng chôn vùi oán hận trong bùn đất hiện tại.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng giãy dụa, nhưng lại không thể thoát ra, cuối cùng ngã xuống đất bùn. Nàng lẩm bẩm: "Nhưng ta cũng không còn cách nào khác, sư tỷ, ta vốn là linh thạch cộng sinh với Việt Xuân kiếm, kiếm muốn khai phong, phải từng nhát từng nhát cắt vào người ta, ta cũng có linh thức."
Nàng đột nhiên cười sảng khoái, giọng nói nũng nịu: "Sư tỷ, ngươi có biết cha ngươi nhập ma như thế nào không? Đại nhân ban cho ta năng lực, tăng cường năng lực mê hoặc của ta lên gấp trăm ngàn lần, Nhưng cha ngươi rèn kiếm cho ngươi, mỗi lần đều dùng Việt Xuân kiếm thử độ cứng trên linh ngọc bản mệnh của ta, ta đau muốn ch/3t, hận muốn ch/3t, liền dùng gấp ngàn lần để mê hoặc ông ta phát điên. Ngày qua ngày, cuối cùng ngày Việt Xuân kiếm rèn xong, linh ngọc của ta cuối cùng cũng không chịu nổi độ cứng của Việt Xuân kiếm, vỡ vụn, cũng vào lúc đó, cha ngươi, liền mất đi thần trí.