Việt Xuân - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:25
Lượt xem: 2,179
Tay phải của ta đã không thể cử động, còn có một lỗ thủng lớn ở trên đó, đó là vết thương do kiếm của Bạch Toại để lại.
Bạch Toại không cha không mẹ, là ta nhặt hắn về Trường Hư sơn. Khi hắn nói thích ta, cũng là một ngày tuyết rơi dày đặc như vậy.
Vết thương trên tay ta vẫn đang chảy ma//u, từng giọt ma//u thấm ra tạo thành hình bông mai trên nền tuyết.
Tuyết rơi trên lông mày ta, ta ghê tởm bật một chữ "Cút" về phía hắn.
Bạch Toại búi tóc cao, mím chặt môi, nhưng vẫn nói: "Ngày xưa còn có chút tình nghĩa, nếu ngươi thật sự không nơi nương tựa, có thể đến tìm ta giúp đỡ."
Ta thật sự muốn cười to, là ai năm đó ôm chặt ta, run rẩy nói đừng bỏ hắn lại một mình, rốt cuộc là ai hèn hạ?
Ta cười khẩy, vết thương trên người đau nhức, ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ: "Lẽ ra ta không nên cứu ngươi. Đồ con hoang bán yêu hèn hạ."
Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, tóc mai lay động, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, thở hổn hển, không nói nên lời.
Nhìn thấy hắn đau khổ như vậy, trong lòng ta mới dễ chịu hơn một chút.
Tiếp tục chậm rãi đi xuống núi.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Chướng khí dưới chân Trường Hư sơn quả nhiên không phải tầm thường, đã lan đến tim ta, ăn mòn kinh mạch của ta. Ta chịu đựng nỗi đau đớn không thể diễn tả bằng lời mỗi giây mỗi phút, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nếu không, ta không chỉ bị phế linh căn, mà có lẽ cả mạng sống cũng phải bỏ lại đó.
Có giọng nói lười biếng vang lên trong tâm trí ta.
"Bây giờ quay trở lại, ta dạy ngươi cách gi/3t người trong mười bước. Sư phụ đạo mạo đoan nhiên và môn phái của ngươi, tất cả đều phải trả giá cho những gì họ đã làm. Dưới chân Trường Hư sơn tuyết rơi, ma//u chảy trên nền tuyết trắng, thật giống bức tranh đẹp nhất thế gian."
Ta dừng lại, nghi ngờ gọi hắn: "Ma quân, Tạ Trường Khanh?"
Giọng nói kia dừng lại một chút, rồi cười khẽ: "Đã lâu rồi không ai gọi ta là Tạ Trường Khanh nữa."
Ta ngẩng đầu nhìn trời, lạnh đến thấu xương.
Ta suy nghĩ một chút, rồi vẫn từ chối.
"Ta không muốn nhập ma. Thiên hạ đại đạo, không chỉ có hai con đường tu chân và nhập ma, ta còn có Việt Xuân kiếm của ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ dùng Việt Xuân kiếm đánh bại từng người một."
Tạ Trường Khanh cười lạnh: "Tư chất ngu dốt như ngươi, vậy mà còn ngây thơ như thế."
Ta cắm Việt Xuân kiếm xuống đất để chống đỡ cơ thể, mỉa mai nói: "Ta nghe nói năm đó đệ tử mà chưởng môn đắc ý nhất của Thái Thanh môn, bảy tuổi đạt Trúc Cơ, mười tuổi vượt Kim Đan, đến năm mười lăm tuổi, tu vi đã không thể đo lường, được xưng tụng là thiên tài ngàn năm có một. Vậy thì, thiên tài ưu tú như ngươi, tại sao lại lầm lạc đến mức bị chính phái nghe danh đã biến sắc, nhưng lại không thèm để tâm, cũng là vì chút ngây thơ đáng thương đó sao?"
Tạ Trường Khanh im lặng một lúc, rồi mới thong thả nói: "Thú vị đấy. Bị chính đạo ruồng bỏ, lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến ma đạo, ta muốn xem, một kẻ ngay cả kiếm cũng chẳng cầm vững như ngươi, làm sao có thể giành lại chút thanh danh trong thiên hạ này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-3.html.]
Thần thức của Tạ Trường Khanh rời khỏi tâm trí ta, nhưng trăm loại độc dược trong chướng khí lại in sâu vào kinh mạch.
Ta chống kiếm, giây tiếp theo lại không nhịn được nữa, quỵ xuống đất, nôn ra một ngụm ma//u.
Tuyết lạnh rơi trên Việt Xuân kiếm, ngược lại càng làm nổi bật ánh sáng của nó.
Ta tìm kiếm cảm giác an toàn bằng cách đến gần nó.
Việt Xuân kiếm à Việt Xuân kiếm, một kiếm có thể mở ra thái bình, một kiếm có thể định đoạt càn khôn.
Ngươi có thể trả lại sự trong sạch cho thế đạo đã đảo lộn này không?
Từ nay về sau ta không còn nhà nữa, ta chỉ còn Việt Xuân kiếm.
Kinh mạch bị tổn thương, linh căn không còn, đan điền bị phá vỡ trống rỗng, ta thật sự muốn ngã xuống đất tuyết này mà khóc lớn.
Chỉ có bản thân ta biết, khi kiểm tra linh căn, sư phụ cúi đầu thất vọng nói một câu "Linh căn hỗn tạp, cả đời nhiều nhất chỉ đến cảnh giới Trúc Cơ", ta đã đau lòng như thế nào. Ta liều mạng tu luyện, ngày đêm không ngừng, nhưng linh khí đất trời như gặp phải đá tảng, mãi không thể thẩm thấu vào.
Ta thường xuyên ghen tị với Sở Dao, chỉ dùng ba tháng đã đạt được Trúc Cơ, nhưng ta nỗ lực nhiều như vậy, hơn mười năm ngày đêm khổ luyện cũng chẳng bằng ba tháng của nàng.
Ma//u của ta thấm ra nền tuyết, tạo thành những bông mai đỏ thắm.
Tuyệt vọng như vậy, ngày mai đệ tử quét tuyết nhìn thấy thân thể ta nằm dưới chân Trường Hư sơn, truyền về chắc lại thành trò cười cho bọn họ.
Gió tuyết lạnh lẽo khiến đầu ta đau như búa bổ. Trong lúc mơ hồ, ta nghe thấy tiếng tụng kinh vang lên, ngẩng đầu lên như thấy bốn phía hoa sen vàng nở rộ.
Một vị tăng nhân mặc áo cà sa đạp tuyết mà đến, giữa trán điểm một chấm đỏ, đôi mắt phượng sắc bén nhìn lên, rõ ràng là dáng vẻ của người xuất gia, nhưng khóe mắt lại ẩn giấu chút hung ác, thế mà khí chất toàn thân vẫn toát lên vẻ từ bi.
Hắn chậm rãi đi đến từ trong gió tuyết mù mịt, chuỗi tràng hạt trên cổ tròn trịa, nhiều vô số kể.
Dùng Việt Xuân kiếm dài ba thước mới có thể chống đỡ cơ thể quỳ gối trên đất tuyết, ta ngẩng đầu nhìn hắn cuối cùng dừng lại trước mặt ta.
Tay áo cà sa của hắn không hề lay động trong gió, chuỗi tràng hạt trên cổ sáng lên, đứng từ trên cao nhìn xuống ta.
Hắn mỉm cười, khẽ cúi người nhìn ta: "Hóa ra là ngươi."
Ta nghe không hiểu, hoang mang nhìn hắn.
"Ngươi là ai?"
"Ta là Trạm Tịch, đến từ Không Minh tự, đến tìm ngươi."