Việt Xuân - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:26
Lượt xem: 2,235
Ta biết Không Minh tự, từ khi Tàng Kiếm sơn trang và Thái Thanh môn bị diệt vong, Không Minh tự cùng với Trường Hư môn và Dao Đài tông trở thành ba tông môn lớn.
"Tại sao lại tìm ta?" Ta khó khăn lắm mới nói được, lại nôn ra một ngụm ma//u.
"A Di Đà Phật." Hắn thản nhiên nói một câu, từ bi cúi đầu, đưa tay đặt lên trán ta. Kim quang đại thịnh, hơi ấm từ trán ta truyền đến tứ chi bách mạch. Cảm giác đau đớn như muốn ch/3t cuối cùng cũng biến mất. Phật quang thuần khiết chính là khắc tinh lớn nhất của ma khí.
Khi hắn rút tay về, sắc mặt có chút suy tư.
Ta cảm kích chắp tay hành lễ cảm tạ, ta sờ người nửa ngày, ai ngờ trên người nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn lại mấy chục viên linh thạch hạ phẩm, tay lại lạnh đến mức không thể lấy ra, ngượng mặt nói ngày sau sẽ báo đáp.
Ta đột nhiên nhớ ra Trạm Tịch là ai. Thiên tài của Không Minh tự, Phật tử trời sinh, sư phụ từng nói chỉ cần hắn lĩnh ngộ được hai chữ cuối cùng trong thất tình lục dục, liền có thể lập địa thành Phật. Lúc đó ta quay đầu lại, nhìn bên trái là Bạch Toại dùng một kiếm c.h.é.m đứt Vô Vọng phong, bên phải là tiểu sư muội chỉ mất chút thời gian liền đạt tới Trúc Cơ, còn có tiểu sư đệ chỉ việc ăn uống cũng có thể đạt Kim Đan, ta mân mê tua rua kiếm, cảm thán số phận thật khác biệt.
Tuyết rơi dày đặc như vậy, nhưng Trạm Tịch vẫn đứng ở đây, gió tuyết cũng không dám đến gần.
Hắn nói: "Đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, ngày sau còn nhờ thí chủ có thể giúp ta một việc lớn."
Ta có chút ngờ nghệch, chờ hắn nói tiếp.
Trạm Tịch lại không nói gì nữa, đôi mắt phượng nhìn lên mang dáng vẻ từ bi.
"Thí chủ tên gì?"
"Ta tên Việt Xuân."
Hắn nói đã nhớ kỹ, lúc xoay người rời đi, liếc nhìn Việt Xuân kiếm dài ba thước cắm trong tuyết trước mặt ta, thở dài một tiếng, kiếm tốt.
Ta nói đúng vậy.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Dù trên đời này, sư phụ có hủy đi linh căn của ta, người trong lòng dùng kiếm đ.â.m xuyên qua cổ tay ta, sư đệ sẽ giẫm lên người ta mà mắng nhiếc, sư muội sẽ mỉm cười nói sư tỷ, muội không trách tỷ.
Thì Việt Xuân kiếm sẽ mãi mãi ở bên ta.
3
Lẽ ra, với một người không có thiên phú như ta, cho dù có chăm chỉ tu luyện đến mấy cũng không thể sớm đạt đến cảnh giới Trúc Cơ. Theo lời sư phụ, ta đích thực là một người vô cùng tầm thường.
Trong Việt Xuân kiếm, chỉ còn lại một nửa cuốn kiếm phổ, phần còn lại đã bị tàn phá. trừ ta ra không ai có thể xem, cũng không ai có thể học, bọn họ luôn chế giễu, nhìn kiếm của Việt Xuân sư tỷ kìa, lại nhìn Việt Xuân sư tỷ kìa, thật là không xứng.
Thức đầu tiên của Phong Lai Vãn kiếm phổ là phương pháp hô hấp, ta nghiền ngẫm rất lâu mới hiểu được, nhưng chỉ với phương pháp hô hấp đó, đã giúp ta Trúc Cơ ở tuổi mười lăm, miễn cưỡng có được chút thành tựu tầm thường trong môn phái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-4.html.]
Thức thứ hai là rút kiếm, nếu luyện thành công, nghe nói sẽ có kiếm quang đẹp như chim hồng bay lượn. Nhưng ta thực sự ngu dốt, rút kiếm chậm chạp lại vụng về.
Đến thức thứ ba, ta không thể luyện tập tiếp được nữa. Tổng cộng bảy mươi hai thức, ta lại chỉ có một nửa.
Trạm Tịch rời đi, trong tuyết chỉ còn lại ta và Việt Xuân kiếm, lần đầu tiên ta rút Việt Xuân kiếm ra khỏi tuyết một cách dứt khoát như vậy.
Rút kiếm chậm chạp và vụng về, vậy tại sao lại do dự? Tại sao lại vụng về?
Ta vẫn luôn muốn trở thành một cô nương tốt, một sư tỷ tốt, một đồ đệ tốt.
Lo lắng ánh mắt thất vọng của sư phụ, ánh mắt phẫn nộ của sư đệ, gánh nặng quá lớn đè lên mũi kiếm của ta, làm sao có thể nhanh nhẹn được?
Ta nhắm mắt lại, Việt Xuân kiếm hoàn mỹ làm một động tác khởi thế, chưa bao giờ ta thi triển thức thứ hai của Phong Lai Vãn kiếm phổ hoàn mỹ như vậy. Khi ta xé toạc gió tuyết, thân kiếm khẽ ngân lên, hòa cùng âm thanh của đất trời. Kết thúc một chiêu, trán ta đã lấm đầy mồ hôi, nhưng ta lại đứng giữa đất trời cười to.
Dưới chân Trường Hư sơn có không ít thị trấn, ta men theo mùi thơm bước vào một quán ven đường.
Ta ngồi xuống gọi một bát mì Dương Xuân, một bát đầy ắp, nóng hổi, rắc thêm chút hành lá xanh biếc. Ta vui vẻ gắp một đũa, vừa cho vào miệng, đã nghe thấy bàn bên cạnh ồn ào nói chuyện.
Đó là mấy tán tu hai ba mươi tuổi.
"Các ngươi biết không? Ngọc Hư chân nhân của Trường Hư môn đã đuổi đồ đệ của ông ta là Việt Xuân ra khỏi sư môn. Ta thấy có đệ tử dán thông báo dưới chân Trường Hư sơn, dán xong còn nhổ một bãi nước bọt, nói thật là xui xẻo."
"Haiz, ai mà không biết? Là đệ tử của Ngọc Hư chân nhân, được hầu hạ bằng linh dược, linh đan, vậy mà phải tu luyện bao nhiêu năm mới tới Trúc Cơ, Sở Dao tiên tử mới nhập môn của bọn họ, ba tháng đã đạt Trúc Cơ rồi, sao có thể không ghen ghét mà hãm hại nàng chứ."
"Nếu ta là nàng ta, ta sẽ xấu hổ mà ch/3t .Sở Dao tiên tử bị nàng ta đẩy vào chướng khí, liều mạng bò ra, ngược lại gặp dữ hóa lành, sắp kết đan rồi. Còn nàng ta, hãm hại người không thành, tu vi cũng mất luôn."
"Thật tội nghiệp cho Trường Hư môn, nuôi dưỡng hơn mười năm, cuối cùng lại nuôi phải một con sói mắt trắng, vô ơn vô nghĩa."
Ta cúi đầu, gạt hành lá trong bát mì, trong mắt có chút chua xót.
Bọn họ phẫn nộ, như thể tận mắt chứng kiến, phun nước bọt kể lại chuyện chướng khí dưới chân Trường Hư sơn.
Ta nuốt một miếng mì lớn, thản nhiên lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
Có tiếng xé gió vang lên, một chiếc phi tiêu cắm phập vào bàn gỗ của mấy tán tu kia, mũi d.a.o đ.â.m sâu vào bàn gỗ, vừa đúng cách ngón tay kẻ nói hăng say nhất một chút, chắc hẳn làn da gần đó đã bị cứa rách rồi.
Tiếng trò chuyện đột nhiên im bặt, một lúc sau hắn ta đau đớn kêu lên, chửi rủa không ngớt.
Ta nhìn theo hướng phát ra tiếng xé gió.
Một thiếu niên áo đen dựa vào cửa, một tay khoanh trước ngực, hai ngón tay lười biếng kẹp một chiếc lá khô, ta lúc này mới nhìn rõ, thứ cắm sâu vào mặt bàn nào phải ám khí phi tiêu, rõ ràng là chiếc lá khô vàng úa này. Tay áo dài bay trong gió, tóc đen hai bên thái dương buông xuống, thêm chút tùy ý. Giữa tuyết rơi dày đặc, vắng người qua lại, gió tuyết lùa qua mái tóc đen của hắn, vương lại trên môi một vài bông tuyết trắng xóa, càng tôn lên vẻ đẹp rạng ngời. Hắn đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, đuôi mắt hơi cong vút lên, một nốt ruồi nhỏ mờ nhạt điểm xuyết, càng thêm phần phong lưu bệnh tật.