Vợ ngốc của Thái tử gia Bắc Kinh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-27 23:09:22
Lượt xem: 1,622
22.
Tôi trở lại lâu đài nơi từng có những kỷ niệm đẹp của tôi với ông nội.
Đó là món quà sinh nhật thứ 12 ông nội tặng cho tôi, phía sau lâu đài là một cánh đồng hoa rộng lớn.
Ông không còn nữa, nhưng khắp nơi đều có hình bóng của ông, ông sẽ luôn ở bên tôi.
Hoa nở rực rỡ, Đại Phúc đang trong cánh đồng hoa bắt bướm.
Tôi cầm bút vẽ lại cảnh tượng ấy.
Không biết từ lúc nào Tiểu Cửu đã chạy đến đứng phía sau tôi, cô bé ngồi xuống và nhai đồ ăn vặt của Đại Phúc một cách ngon lành.
Tôi tìm thấy Tiểu Cửu ở một con hẻm, lúc đó cô bé toàn thân đầy m.á.u và đã ngất xỉu.
Dù rất sợ, nhưng tôi vẫn gọi xe cứu thương đưa cô ấy đi bệnh viện và thanh toán toàn bộ chi phí y tế.
Vì y tá nói không thể tìm thấy người thân của cô bé, thật tội nghiệp.
Ai ngờ cô bé đã bám lấy tôi, quỳ xuống nói rằng từ giờ trở đi tôi sẽ là chủ nhân của cô ấy.
Tôi hoảng hốt muốn bỏ chạy, nhưng cô ấy lại nắm lấy chân tôi khóc lớn: “Em rất dễ nuôi, còn rất giỏi đánh nhau, g.i.ế.c người cướp của không thành vấn đề, em đảm bảo chỉ ăn một chút thôi, đừng bỏ rơi em mà, huhu...”
Cô ấy không nói dối, thật sự cô bé rất giỏi đánh nhau.
Lần trước có một người đàn ông nhìn tôi chằm chằm có ý muốn sàm sỡ, Tiểu Cửu đá một phát khiến hắn ta mất mấy cái răng , m.á.u bay tung tóe.
Tôi cực kỳ ghen tị, năn nỉ Tiểu Cửu dạy tôi.
Nhưng mà, chuyện ăn ít là giả, tôi cảm thấy thật bất lực khi nhìn cô bé cướp đồ ăn vặt của Đại Phúc.
“Tiểu thư, bên ngoài có hai người muốn gặp cô, người trẻ tuổi hình như tên là Thẩm Nghiên, người lớn tuổi thì... em quên mất rồi.”
Đại Phúc thấy đồ ăn của mình bị ăn mất thì kêu lên một tiếng rồi lao vào đánh nhau với Tiểu Cửu.
Tôi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, bức tranh tràn đầy sức sống, tuy không có gì tinh xảo nhưng lại rất đáng yêu.
Thực ra tôi không thật sự muốn gặp họ, sau khi ly hôn tôi cố tình quên đi mọi thứ về Thẩm Triệu và những tổn thương trong những năm đó.
Tôi bảo quản gia rằng đuổi họ đi, mãi đến gần chiều tôi mới biết họ vẫn chưa rời đi, đã đợi suốt cả ngày bên ngoài.
“Để họ vào đi.”
23.
“Nhiên Nhiên, đã lâu không gặp, trông con gầy đi nhiều rồi.” Dì Thẩm nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Tôi nghiêm túc nhìn xuống bụng mình, không hề, tôi đã tăng 10 cân rồi, béo lắm rồi.
“Hai người đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Dì Thẩm bật khóc: “Con không trách dì chứ, trước đây dì đối xử với con như vậy, dì lúc đó chỉ hay để ý những chuyện vụn vặt...”
Thẩm Nghiên không thể chịu nổi sự lảm nhảm của mẹ mình, lập tức cắt ngang:
“Chị dâu, tôi nói thẳng luôn. Sau khi ly hôn, anh trai tôi ngày nào cũng nhốt mình trong phòng uống rượu, anh ấy rất nhớ chị, nhưng lại nhịn không đến tìm chị, chỉ biết hành hạ bản thân mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-ngoc-cua-thai-tu-gia-bac-kinh/chuong-6.html.]
“Tống Khinh Y, con điế.m đó, đã đánh cắp bí mật thương mại của Thẩm Thị rồi bán cho đối thủ của chúng tôi, bây giờ cổ phiếu của công ty sụt giảm mạnh, chuỗi cung ứng đứt gãy. Trước đây tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi đảm bảo nếu chị và anh trai tôi hòa hợp lại, tôi sẽ không gây sự nữa.”
“Chị dâu, chị tốt bụng như vậy, dù sao thì chúng ta cũng đã sống chung năm năm, giúp đỡ anh trai tôi một chút có được không?”
Nói xong, cô ấy còn lắc lắc tay tôi tỏ vẻ nũng nịu.
Tôi như thấy ma, lập tức lùi xa cô ấy, toàn thân nổi da gà.
"Chúng tôi đã ly hôn rồi, tôi không còn là chị dâu của cô nữa, cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ các người."
Tôi đã kể cho Tiểu Cửu nghe về chuyện cũ giữa chúng tôi, cô ấy sớm đã không ưa họ rồi.
"Này, hai người các người mặt dày như vậy sao? Chỉ cần mở miệng là muốn chị ấy giúp đỡ, quên mất trước đây các người đã đối xử với chị ấy như thế nào rồi à? Nếu muốn mượn tiền thì có chút thành ý dùm đi, trước tiên quỳ xuống lạy một cái xem nào."
Mặt của Thẩm Nghiên đỏ bừng, vừa định nổi cáu thì bị dì Thẩm ngăn lại, chân bà run rẩy từ từ quỳ xuống, hai dòng nước mắt lăn dài trên má.
"Được, dì quỳ xuống xin lỗi con."
Tiểu Cửu chửi thề một câu, rồi chạy đi.
"Không thể để thật sự cho bà ta quỳ xuống, như vậy sẽ tạo cơ hội cho bà ta dùng đạo đức trói buộc chị."
Sau đó, Tiểu Cửu không cho tôi gặp họ nữa, cô ấy nói có cách để giải quyết.
Tôi kéo rèm cửa sổ ra thì thấy Tiểu Cửu mỗi tay vác một người, với sức mạnh kinh người đã ném họ ra khỏi lâu đài của tôi.
Việc Tập đoàn Thẩm thị sắp phá sản không thể giấu giếm được nữa, tin tức tràn ngập trên mạng.
Thậm chí còn có người không quên được người vợ ngốc nghếch của Thẩm Triệu, bài viết được đẩy lên, có không ít thảo luận.
【Nghe nói họ đã ly hôn rồi, gặp nạn thì mỗi người một ngả, tôi nhớ cô ngốc đó có không ít tài sản thừa kế từ ông nội, sao không giúp Thẩm gia một chút nào sao? Dù sao Thẩm gia cũng đã cưu mang cô ấy năm năm.】
【Những người trên, đừng có mà nói nhảm, chưa đổi avatar à? Không biết Tống Khinh Y là gián điệp thương mại sao, cô ta chính là nguyên nhân khiến Thẩm gia phá sản.】
【Trước đây tôi cũng luôn ủng hộ họ ly hôn, so với việc ngày nào cũng phải chịu ánh mắt khinh bỉ của mẹ chồng, bị cư dân mạng châm chọc, ly hôn rồi thì thoải mái, trong tay có hàng trăm triệu tài sản tha hồ tiêu xài, thật tuyệt biết bao, ao ước quá , ngưỡng mộ quá.】
【Có tiền thì sao, chỉ có não yêu đương như Thẩm tổng mới cưới cô ta, ai lại muốn cưới một người ngốc cơ chứ? Những người đàn ông độc thân lớn tuổi có lẽ sẽ xem xét một chút.】
【Người trên có phải là người mù không? Đúng là loại ếch ngồi đáy giếng. Nhìn trang cá nhân của cậu còn đang vì ông chủ mà tức giận vì bị thiếu hai trăm đồng mà không dám đi xin ông chủ, lo lắng cho bản thân đi, haha.】
Tiểu Cửu khen ngợi những người ủng hộ tôi, ngón tay gõ đến cháy cả màn hình điện thoại.
Cô ấy chụp lại những bình luận ủng hộ tôi cho tôi xem.
"Chị ơi, có rất nhiều người ghen tị với chị đó."
Tôi liếc nhìn và mỉm cười thật tươi, tôi đã không còn quá để tâm đến những bình luận của cư dân mạng, điều tôi vui mừng là có Tiểu Cửu vô điều kiện đứng bên cạnh tôi, ủng hộ tôi.
Đại Phúc không chịu thua kém, chen vào lòng tôi, lộ ra cái bụng mềm mại làm nũng.
"Meo~"
Ôi, còn có Đại Phúc nữa.
Ông nội ơi, bây giờ cháu rất hạnh phúc.
- Hoàn toàn văn -