Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VÒNG EO THON - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-06-11 19:35:41
Lượt xem: 3,210

Ta hối hận rồi.

 

Thiếu niên đơn thuần như vậy, ta không nên lợi dụng y.

 

Ban đầu ta bị Nạp Lan Sí chọc tức đến mức ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ nhìn thấy Tống Hoài, càng cảm thấy bản thân mình không biết xấu hổ.

 

Không thể mắc sai lầm thêm nữa.

 

Ta nghiêm mặt nói: "Tống Hoài, lúc đầu ta tiếp cận ngươi, ý đồ không đơn thuần."

 

"Diệp cô nương, ta đã biết từ đầu." Tống Hoài mặt mày ấm áp, "Nàng không muốn vào cung, lại để ý đến gia thế của ta, muốn dựa vào ta để thoát khỏi."

 

Hóa ra, y vẫn luôn tỉnh táo: "Diệp cô nương, chọn cây tốt mà đậu không có gì sai."

 

Ta miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh: "Tống Hoài, ta không thích ngươi."

 

Một câu nói, sắc mặt Tống Hoài hơi cứng, y truy vấn: "Vậy nàng có thích người khác không?"

 

Ta cười: "Tống Thị Lang, ngươi hỏi ta loại vấn đề này, có hợp lý không?"

 

Thiết lập đích nữ Tướng phủ đoan trang tự kiềm chế, thỉnh thoảng cũng có thể dùng được, có thể tránh né tất cả những vấn đề không muốn trả lời.

 

Tống Hoài hành lễ, không còn cản kiệu của ta nữa.

 

"Nếu Diệp cô nương không muốn trả lời, vậy ta coi như không có chuyện gì."

 

Kiệu của ta đi rồi.

 

Lúc đó, ta quyết định nếu sau này vào cung, dù thế nào cũng thổi gió bên gối cho Hoàng Đế, để y thăng quan tiến chức.

 

18.

 

Ta ở trong từ đường tụng kinh cầu phúc cả ngày.

 

Một ngày, Đông Mai mặt mày hớn hở: "Cô nương, Nhiếp Chính Vương có báo ứng rồi!"

 

Ta vùi đầu chép kinh thư.

 

Thực ra đang vẽ con rùa, mỗi con rùa trên lưng đều có một chữ, ghép lại thành "Nạp" "Lan" "Sí".

 

Trước mặt tổ tiên của ta, nguyền rủa hắn kiếp sau làm con rùa.

 

Ta cất bức tranh con rùa: "Hắn sao rồi?"

 

Đông Mai cười nói: "Gần đây bệnh tình của hắn trở nặng, vậy mà lại điếc rồi."

 

Ta thuận miệng đáp: "Ồ."

 

Đông Mai nhìn ta kỳ lạ: "Cô nương, hình như người không ổn rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-eo-thon/chuong-10.html.]

 

"Chỗ nào không ổn?"

 

"Người có tâm sự."

 

"Đương nhiên." Ta đang xé con rùa trên giấy, "Gặp phải con rùa, ai mà không có tâm sự?"

 

Ngoài từ đường, mẫu thân ta dẫn theo một đám tỳ nữ đi ngang qua, ta sợ hãi giấu kỹ những tờ giấy lộn xộn trong tay, sau đó lại làm ra vẻ nghiêm túc chép kinh thư.

 

Mẫu thân ta nhìn chằm chằm ta, khiến ta lạnh cả người.

 

Lâu lắm, bà mới nghi ngờ: "Doanh Tuyết, dạo này không gây họa chứ?"

 

Ta run rẩy: "Con không có."

 

"Hôm nay, Hoàng Hậu mời ta đưa con vào cung." Mẫu thân đánh giá ta, "Có thể gặp Hoàng Đế, con hãy nắm bắt cơ hội."

 

Da đầu ta tê dại.

 

Chuyện ta không muốn xảy ra, cuối cùng cũng đến nhanh như vậy.

 

"Được."

 

19

 

Ngày vào cung, ta nhịn đói cả ngày, chỉ vì mẫu thân ta nói, eo sẽ thon gọn hơn.

 

Buổi tiệc này, giống như tiệc gia đình hơn.

 

Hoàng Đế Hoàng Hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, sau khi ta ngồi xuống, liền nhìn thấy Tống Hoài.

 

Y đang nhìn ta.

 

Ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẫu thân ta, nghe người lớn khách sáo, ánh mắt Hoàng Hậu nhìn vào ta: "Nghe nói Doanh Tuyết thông minh lanh lợi, khuê nữ đã có tiếng tăm."

 

Mẫu thân ta cười: "Nó à, nha đầu nghịch ngợm."

 

Hoàng Hậu cũng cười, vẫy vẫy tay: "Bản cung cũng có một cháu trai, tên gọi Tống Hoài, thông minh chính trực..."

 

Lời này vừa nói ra, mặt mẫu thân ta tái mét, ngồi không yên.

 

Ta mím môi.

 

Quả nhiên, Hoàng Hậu ban hôn cho ta và Tống Hoài.

 

Ta đứng dậy, nhưng bị người ta mạnh mẽ ấn xuống.

 

Mẫu thân ta mặt mày khó xử, nhìn về phía Hoàng Đế ở vị trí chủ tọa: "Thật ra, Doanh Tuyết sớm đã có người thương."

 

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, bao gồm cả ta.

Loading...