VÒNG EO THON - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-06-11 19:37:57
Lượt xem: 5,983
Mẫu thân ta điê//n rồi, ta sợ bà ấy ở trước mặt Hoàng Hậu nói, ta thương yêu Hoàng Đế.
Ta lập tức xuyên qua đám người đi lên đài: "Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương ý chỉ, thần nữ cảm kích không thôi."
Chỉ là, nhịn đói cả ngày, đầu óc ta choáng váng.
Ta đi đường, vừa định ngã, liền được người đỡ lấy eo.
Trên người gười đó có mùi thuốc đắng nhè nhẹ khiến ta tỉnh táo hơn một chút, ta ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt nhạt nhẽo, ngũ quan tao nhã tuấn tú.
Là Nạp Lan Sí.
Ta căng da đầu, đẩy hắn ra: "Cảm ơn."
"Cái gì?" Nạp Lan Sí nheo mắt phượng, "Nàng muốn gả cho Cô?"
Sắc mặt mọi người càng kỳ lạ hơn.
Không ai không biết, gần đây Nhiếp Chính Vương bị ta đá rơi xuống nước, bệnh nặng nằm trên giường, đ//iếc rồi.
Ta lập tức tỉnh táo: "Ta không nói..."
"Tốt, hiểu rồi." Hắn cong môi, miễn cưỡng nói, "Vậy Cô cứ như ý nàng mong muốn."
Nạp Lan Sí nắm lấy tay ta, kéo ta quỳ xuống: "Hoàng huynh, chúng ta hai lưỡng tình tương duyệt, thần đệ không thể không có nàng."
Cách đó không xa, Tống Hoài đứng tại chỗ, mặt như mất hết huyết sắc, mà sắc mặt đẹp đẽ Hoàng Hậu cũng không biết đi đâu rồi.
Nhưng không ai dám nhắc nhở Nạp Lan Sí.
Bây giờ hắn chỉ là một người điếc, nếu bị người ta nói cho biết sự thật, nói không chừng sẽ xấu hổ mà tức giận gie//t người.
Hoàng Đế ngẩn ra, nhưng không vạch trần: "Trẫm cũng cảm thấy, Diệp Doanh Tuyết thích hợp."
"Lấy bút đến đây!"
"Trẫm muốn đích thân ban hôn cho các ngươi!"
Màn này, thật sự ngoài ý muốn.
Ta quỳ đến thở mạnh cũng không dám, mà tay như ngọc đưa tới một miếng bánh đào: "Ăn..."
Nạp Lan Sí mày mắt ôn hòa: "Ta che cho nàng, người khác không nhìn thấy."
Ta: "..."
Vậy hắn có nghe thấy không, dưới đài mọi người đang nhỏ giọng bàn tán, tư thế cho ăn này, e rằng sang xuân năm sau có thể gặp được tiểu thế tử rồi.
20
Ngày đó ban hôn, mọi người chỉ nhớ, Nhiếp Chính Vương đột nhiên xuất hiện đã cướp đi đích nữ của Tướng phủ, phụ mẫu ta một đêm già đi không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-eo-thon/chuong-11.html.]
Đại hôn vào ngày mười lăm tháng sau.
Ban đầu Khâm Thiên Giám nói, ngày hoàng đạo tốt tiếp theo là ngày mười lăm tháng sáu.
Nhưng Nhiếp Chính Vương bị điếc, hắn nghe thành ngày mười lăm tháng sau.
"Hắn có phải cố ý không." Đông Mai tức giận, "Sợ mình sống không đến ngày mười lăm tháng sáu."
Thật ra, ta đã không nói cho Đông Mai biết.
Nạp Lan Sí không phải bị bệnh, mà là trúng độc, ngày được ban hôn, hắn đã hỏi ta: "Nếu một ngày nào đó, ta sẽ che//t oan che//t uổng, nàng có còn muốn gả cho ta không?"
Ta viết trên giấy: "Vậy chàng che//t rồi, tài sản ruộng vườn cửa hàng trong nhà sẽ thuộc về ai?"
Mặt hắn đen như nồi: "Thuộc về nàng."
Ta lại viết: "Ta gả."
Ta không nói cho hắn biết, của hồi môn của ta còn nhiều hơn sính lễ của hắn.
21.
Ngày đại hôn, mẫu thân ta tiễn ta ra cửa: "Con ăn nhiều chút, Nhiếp Chính Vương thích người mập."
Cả đời bà chưa từng được phụ thân ta yêu thương, chỉ có việc bồi dưỡng ta vào cung làm phi tần, phụ thân ta mới cảm kích bà một chút.
Chẳng trách bà tuyệt vọng ép buộc ta.
Ta vỗ vỗ tay bà: "Mẫu thân, con đi rồi, người phải giữ gìn sức khỏe."
Góc khuất, ta nhìn thấy Tống Hoài, nhưng y nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Tối hôm đó, ta kiểm kê lễ vật, phát hiện nhà họ Tống đã tặng một pho tượng Quan m tống tử, Tống Hoài tâm tư tinh tế, biết đây là thứ duy nhất Nạp Lan Sí sẽ không vứt đi.
Nạp Lan Sí nhìn ta xem xét hồi lâu, hỏi: "Ai tặng?"
"Không quen biết, ghi nhớ là được." Ta từng nét từng nét ghi vào sổ, "Sau này nhà hắn có tiệc hỉ, chúng ta có qua có lại là được."
Kiểm kê lễ vật đều là việc quản gia nên làm.
Nhưng ta thích bóc đồ.
Tối nay ta nhất định phải sờ qua những lụa là gấm vóc và châu báu này, sau đó cất vào kho khóa lại.
Nạp Lan Sí cọ vào eo ta: "Nến mừng sắp cháy hết rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
"Chờ chút." Ta có chút sợ hãi, "Ta còn tám mươi món lễ vật chưa bóc..."
Nhưng ta quên mất, hắn không nghe thấy.
Trời đất quay cuồng, ta bị người ta ôm hôn, sau đó đặt lên giường, sau đó một đêm nến đỏ màn ấm.
[Hết]