VÒNG EO THON - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-06-11 19:40:52
Lượt xem: 6,499
Phiên ngoại
1.
Đêm đại hôn.
Hắn bắt ta gọi phu quân hết lần này đến lần khác.
Ta tức đỏ mặt, đẩy hắn ra: "Chàng lại không nghe thấy, trêu chọc ta chơi à..."
Nạp Lan Sí sâu xa nói: "Không nghe thấy gì?"
Hóa ra, hắn nghe thấy.
2
Nửa năm sau, Nạp Lan Sí chuẩn bị về đất phong.
Ta đầy lưu luyến: "Ta không muốn đi."
"Được." Na Lan Sáng lập tức quyết định, "Vậy hoãn thêm nửa năm, nhưng nơi này không an toàn."
Ta sinh ra và lớn lên ở đây, sao lại không an toàn?
Một tháng sau, ta bị bắt vào cung.
Hoàng Đế ngồi đối diện ta, giam lỏng ta, ngày đó, ta nhìn thấy Nạp Lan Sí âm trầm vào cung.
Hắn trầm giọng nói: "Thả vợ con ta ra, bắt ta làm gì cũng được."
Lúc này ta lập tức quên cả khóc.
Hóa ra, đây chính là lý do ban đầu Nạp Lan Sí không muốn cưới ta.
Hoàng Đế vẫn luôn kiêng dè hắn, muốn hắn cưới vợ sinh con cũng chỉ là để Nạp Lan Sí có thêm nhiều điểm yếu, dễ dàng khống chế hắn.
Hắn từng bị trúng đ//ộc, thủ phạm chính là Hoàng Đế.
Hoàng đế mở miệng: "Ta muốn ngươi giao ra binh quyền, giao ra đội quân tinh nhuệ của ngươi."
Điều kiện này, khiến ta muốn cắn lưỡi tự vẫn.
Lời trong miệng hắn ta, tuyệt đối không phải là một binh quyền, một đội quân tinh nhuệ, mà là mạng sống của Nạp Lan Sí, là tấm áo giáp hắn dùng để bảo vệ ta.
Hoàng đế này mười năm trước đã có thể gie//t hại phụ thân, huynh trưởng, thuộc hạ, vì ham muốn của bản thân cuối cùng đổ tội cho đệ đệ mười mấy tuổi.
Đây căn bản không phải người.
Nạp Lan Sí nhìn ta đầy ẩn ý: "Hoàng huynh, để Doanh Nhi ở chỗ huynh trước, chuyện này ta phải suy nghĩ hai ngày."
Hắn đứng cách ta một thước, "Nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ đổi nàng ra."
Ta gật đầu: "Được."
Hoàng Đế đồng ý.
Hai ngày sau, đêm khuya, hắn dẫn binh gie//t vào cung, má//u me đầm đìa cứu ta ra, suốt đêm trở về đất phong.
Ta khóc rất thương tâm: "Biết thế, ta đã không gả cho chàng rồi."
Một mình hắn thật tốt.
Hiện tại có ta và đứa con trong bụng, cuối cùng bị kìm kẹp khắp nơi .
Hắn lại cười: "Có điểm yếu, cũng khá tốt, che//t rồi sẽ có người khóc thương ta."
3.
Ban đầu Nạp Lan Sí hồi kinh, chỉ có một mục đích.
Hắn muốn mang một người về đất phong.
Nhưng mười năm trước, tiểu cô nương nói không lấy ai khác ngoài hắn, đã sớm quên hắn, còn có người trong lòng.
Thật buồn cười.
Mười năm trước, đêm tranh ngôi, hắn tận mắt chứng kiến ca ca g.i.ế.c tất cả người thân, còn hắn thay ca ca chịu tội, bị mắng là súc sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-eo-thon/chuong-12.html.]
Tiểu cô nương đó nắm tay hắn nói: "Ca ca, huynh đã cứu muội, huynh là người tốt."
"Huynh đi nói với người ngoài, huynh không phải súc sinh."
"Ca ca, huynh không dám nói, muội giúp huynh nói."
...
Những lời này khiến ta cảm động đến khóc che//t.
Ta sưng húp mắt hỏi: "Đây là ai vậy, ta muốn đích thân cảm ơn nàng ta."
Nạp Lan Sí hỏi: "Cảm ơn nàng ta cái gì."
"Cảm ơn nàng ta đã quên chàng." Ta nghiêm mặt, "Ta quen biết tất cả quý nữ kinh thành, đây là ai?"
Chum dấm chua vẫn bị lật.
Hắn cũng cười: "Ta vừa hồi kinh, nàng hao tâm tổn phí câu dẫn người, cái eo đó lắc thật vui vẻ."
Ừm, tiểu yêu tinh.
Ta cười càng bi//ến th//ái: "Rồi sao?"
Nạp Lan Sí nói: "Vì vậy, ta câu dẫn nam nhân nàng muốn câu dẫn."
"..."
Quen quá.
"Diệp Doanh Tuyết, là nàng." Nạp Lan Sí nhăn mày, "Nàng quên ta rồi."
Ta lập tức nhớ ra.
Năm đó phụ thân ta mang ta và mẫu thân vào cung dự tiệc, đột nhiên trong cung có biến, ông ấy và mẫu thân ta mỗi người chạy một nơi, ta bị bỏ lại trong cung m.á.u me.
Ta tưởng, ta cũng sẽ bị gie//t.
Nhưng được một đại ca mặc giáp bạc cứu, hắn nói với ta: "Quên hết mọi chuyện tối nay, sống tiếp."
Vì vậy, ta luôn chôn giấu bí mật này trong lòng, lâu ngày cũng quên mất.
Ta mừng thầm: "Là chàng, lúc đó ta chỉ nói suông thôi."
"Buổi tiệc tối hôm đó, ta đã nói với vài tiểu công tử, ta muốn gả cho người ta."
"Chỉ có chàng nhớ."
Nạp Lan Sí lập tức sắc mặt vi diệu: "Lúc đó, nàng còn nói câu này với ai?"
Sự thật chứng minh, ghen tuông sẽ không biến mất, chỉ từ người này chuyển sang người khác.
4.
Năm đó mùa xuân, tiểu thế tử ba tuổi.
Tròn vo.
Trong hoàn cảnh cả triều ai cũng gầy, nó bị cô nương mình thích chê bai.
Nó không chịu ăn cơm.
Mẫu thân nó dỗ dành: "Đường Đường không mập, Đường Đường chỉ là bụ bẫm..."
"Nhưng bọn họ nói con béo c.h.ế.t đi được." Tiểu thế tử tức giận, "Nhưng nếu con gầy thêm, ngay cả đường cũng không đi nổi."
Mẫu thân nó lén cười: "Ừ."
"Mẫu thân, con thật sự mập sao?" Tiểu thế tử hoang mang.
Mẫu thân nó nghiêm túc suy nghĩ một chút:
"Người thích con, sẽ không nói con mập."
"Bọn họ chỉ nói, con thật đáng yêu."
"Có một ngày, con cũng sẽ gặp được một người nhìn thấy con cả người điểm nào cũng tốt, không cần vì bất kỳ ai, miễn cưỡng chính mình.”
Hết.