Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VONG TRẦN - 10

Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:49:04
Lượt xem: 319

Nhưng hắn chỉ bình thản đáp lời.

 

“Sau một thời gian ở bên cạnh nàng, ta nhận ra nàng có chút ngốc nghếch.

 

“Nàng chẳng bao giờ than phiền về ta, còn không cho phép ai nói xấu ta, như thể chăm sóc ta, đối tốt với ta, là điều hiển nhiên.

 

“Nhưng rõ ràng nàng đã từng nói, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả.

 

“Nàng cần mẫn, một mình gánh vác được rất nhiều thứ, có lúc lại hậu đậu, thường xuyên để thất lạc đồ đạc, khiến người khác phải lo lắng.

 

“Ta vốn không phải là người sợ cô đơn. Nhưng sau này mỗi khi nàng không ở bên, ta lại thấy cô độc khó chịu.

 

“Mặc dù không nhớ được gì, nhưng trong lòng ta có cảm giác rằng, trước đây chưa từng có ai đối xử với ta như vậy.

 

“Nàng chưa bao giờ nhắc đến quá khứ của ta, nhưng điều đó cũng không sao, ta thấy những chuyện đó không quan trọng.

 

“Vì dường như chẳng có gì khiến ta vui hơn lúc này khi có nàng bên cạnh.

 

“Chỉ cần nàng, là đủ rồi.”

 

Tiếng pháo hoa nổ đinh tai vang lên, hai đóa hoa lớn vút lên từ sân khấu, vụt sáng trên bầu trời đêm, rồi bung tỏa khắp nơi.

 

Ta nhìn gương mặt Tần Lạc Trần trong ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, mắt cay cay vì làn gió thổi qua.

 

Thì ra, được một ai đó quan tâm đến, chính là cảm giác này.

 

Nhưng tất cả điều này quá ngắn ngủi, những gì ta có được trong thế giới này, tình thân và tình yêu, đều định sẵn chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Quá ngắn ngủi.

 

Tiếng pháo hoa nổ vang trong những tiếng reo hò của đám đông, chắc hẳn đây chính là tiết mục chính của buổi biểu diễn tối nay.

 

Hồi cấp ba, mỗi lần trời có ánh hoàng hôn đỏ rực, mọi người đều chen chúc nhau ra ban công, lấy máy ảnh ra chụp hình.

 

Còn ta thì cúi đầu, miệt mài giải bài toán khó.

 

Tối giao thừa đại học, ký túc xá rủ nhau đi xem pháo hoa.

 

Còn ta thì một mình nằm trên giường, xem những video nhàm chán.

 

Ta luôn nghĩ mình không quan tâm đến những thứ này.

 

Nhưng giờ đây, ta lại thấy pháo hoa đêm nay là cảnh đẹp nhất mà ta từng thấy. Nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì thật tốt biết bao.

 

“Thật đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy mà huynh lại không thể nhìn thấy,” ta nói.

 

“Hy vọng sau này có cơ hội, chúng ta sẽ cùng xem lại,” hắn đáp, “So với xem pháo hoa, ta muốn ghi nhớ hình dáng của nàng hơn.”

 

Ta cười buồn, khẽ nói: “Ta đâu có đẹp.”

 

Những ngón tay lành lạnh của hắn lướt trên lông mày ta, rồi từ từ di chuyển xuống, qua mũi, dừng lại ở môi.

 

“Điều đó có quan trọng sao?”

 

Ta nắm lấy bàn tay lớn của hắn, áp má mình vào lòng bàn tay ấy. Nước mắt cứ thế trào ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/10.html.]

“Chúng ta hãy thành thân đi.”

 

...

 

Trên mặt sông không xa, từng nhóm từng nhóm đèn hoa đăng đang trôi lững lờ, trong đó có một chiếc đèn hồng trôi xa khỏi dòng đèn.

 

Những chữ viết trên đèn thấp thoáng trong bóng tối, mang theo sự chân thành và lời chúc phúc.

 

“Nguyện cho Tần Lạc Trần xa rời mọi tranh chấp, an yên mãi mãi.”

 

15

 

Đám cưới này diễn ra vô cùng gấp gáp, không có nhiều người, chỉ có lão bá và Đại Bảo đến dự, làm nhân chứng cho hôn sự của ta.

 

Ta trùm khăn voan che mặt, cùng Tần Lạc Trần bái đường thành thân.

 

Cơn đau từ bụng n.g.ự.c không ngừng ập đến, ta nỗ lực cầu xin hệ thống trong tâm trí: “Xin hãy cho ta thêm chút thời gian, đừng để xảy ra ngay lúc này…”

 

Hệ thống thở dài: “E rằng chỉ kéo dài được đến lúc bình minh.”

 

Ta nghẹn ngào ôm chầm lấy lão bá, dặn ông giữ gìn sức khỏe, nhắc nhở Đại Bảo chăm chỉ học hành.

 

Lão bá nổi hết da gà, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vai ta: “Được rồi được rồi, thành cô nương có chồng rồi mà còn khóc lóc thảm thương thế này.”

 

Đại Bảo cũng bảo: “Ly Ly tỷ đừng khóc nữa, có phải là xuất giá không trở lại đâu. Sau này còn gặp nhau mỗi ngày mà.”

 

...

 

Sau khi chuẩn bị xong, Tần Lạc Trần bế ta ngồi xuống mép giường, vỗ về, an ủi.

 

Ta cố nén cơn đau, yếu ớt tựa đầu vào n.g.ự.c chàng. 

 

Chàng nhận ra ta có gì đó không ổn, khẽ hỏi: “Nàng có thấy khó chịu ở đâu không?”

 

“Không sao cả, chỉ là… chắc vì mệt quá thôi.”

 

Chàng hôn nhẹ lên trán ta: “Vậy hôm nay chúng ta đi nghỉ sớm một chút.”

 

Ta nằm trên giường, ôm chặt lấy chàng, như thể đang ôm giữ một bảo vật sẽ biến mất ngay giây tiếp theo.

 

“Phu quân.”

 

Nghe gọi, chàng khẽ run lên rồi dịu dàng đáp lại: “Ta đây.”

 

“Nếu sau này ta không còn ở bên cạnh, chàng hứa với ta, hãy tránh xa những tranh đấu thị phi, yêu thương chăm sóc bản thân nhé.”

 

Chàng siết chặt vòng tay ôm ta: “Đã hứa rồi, chúng ta sẽ mãi bên nhau.”

 

“Chàng hứa với ta nhé.”

 

“… Ừm.”

 

Ta không biết khi nhớ lại hết mọi chuyện, liệu chàng còn nhớ đến ta không.

 

Chàng có hàng trăm, hàng ngàn năm, thậm chí hơn thế nữa, để tiếp tục sống. Khoảng thời gian ta có trong đời chàng, khi nhìn lại, chỉ là một chớp mắt thoáng qua, nhỏ bé đến mức chẳng đáng để bận lòng.

 

Nhưng ít nhất, Tần Lạc Trần của khoảnh khắc này vẫn đồng ý lưu giữ lời hứa của ta trong lòng.

Loading...