Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VONG TRẦN - 12

Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:49:49
Lượt xem: 443

Dược thần thành thạo nhận lấy hộp thuốc từ tay ta rồi một mình đi vào phòng trong.

 

“Ta thật không hiểu nổi,” hệ thống lên tiếng.

 

“Câu này ngươi nói nhiều lần rồi đó,” ta tựa vào gốc cây, nhìn cây đã cao thêm, nghĩ thầm.

 

“Thích thì nói thẳng là thích đi chứ! Sao cứ phải chơi trò thầm thương trộm nhớ làm gì? Đến giờ chắc hắn còn không nhớ mặt ngươi nữa kìa.

 

“Nhiều năm rồi, thanh tiến độ vẫn chẳng tăng chút nào.

 

“Ngươi chỉ cần mong nó đừng giảm là được rồi, còn đòi tăng thêm thì đừng nghĩ nữa.”

 

“Giảm thêm là thành âm điểm luôn ấy.” Hệ thống than thở. “Đúng là một nam nhân vô tình! Ta chưa từng thấy ai mà chỉ sau một đêm có thể xóa sạch cảm tình như vậy.”

 

Năm ấy ta giả chết, Tần Lạc Trần vì ta mà c.h.ế.t theo, sau đó phi thăng thành Thượng thần.

 

Hệ thống từng bảo, lý do hắn mãi không đạt đầy độ hảo cảm có thể là vì hắn đang trong trạng thái mất trí nhớ, còn người mà ta cần công lược, là một Tần Lạc Trần trọn vẹn.

 

Ta cắn răng, dùng hết điểm hảo cảm để đổi lấy một màn giả c.h.ế.t không đau đớn, giúp hắn vượt qua kiếp nạn.

 

Sau đó, hệ thống định dùng số điểm còn lại để giúp ta trở thành một tiểu tiên ở thiên giới, còn nghiêm túc khuyên nhủ: “Tin ta đi, hai người các ngươi đã đến mức này rồi, ngươi cứ cố gắng mà công lược hắn, chắc chắn sẽ thành công.”

 

Ta: “… Ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?”

 

Ta vốn chẳng có tự tin. Với hắn, ta chỉ là một kiếp nạn bất ngờ xuất hiện, còn khiến hắn vô duyên vô cớ bị mù mắt.

 

Đã là kiếp nạn thì chẳng có gì đáng luyến lưu.

 

Ta từ lâu không còn coi hắn là mục tiêu phải công lược nữa, mà chỉ coi hắn là một con người bình thường, có m.á.u có thịt, biết buồn biết vui.

 

Khi thanh độ hảo cảm đột ngột về lại số không, ta hoàn toàn không bất ngờ.

 

Nhưng không thể phủ nhận nỗi chua xót trong lòng.

 

Vì một Tần Lạc Trần từng nói thích ta, từng nguyện lòng đối tốt với ta, trong lòng chỉ có mình ta đã không còn nữa.

 

Sau đó ta nghe lời khuyên của hệ thống, dùng hết số điểm còn lại trở thành tiểu tiên trên thiên giới.

 

Chỉ là ta không còn bận tâm đến thanh độ hảo cảm kia nữa.

 

Ta chăm chỉ làm công việc của mình, mỗi ngày đều lặng lẽ phụ giúp việc vặt, đôi khi lại bưng đồ ăn trong các buổi tiệc.

 

Tần Lạc Trần rất ít xuất hiện ở thiên giới.

 

Lần đầu tiên thấy hắn sau khi hắn phi thăng là trong một buổi yến tiệc.

 

Ta tình cờ được giao nhiệm vụ rót rượu cho hắn, cúi thấp đầu, chỉ nghe thấy giọng trầm lạnh của hắn vang lên trên đầu ta:

 

“Đông Man giao chiến, mạt tướng nguyện xin xuất chinh, mong bệ hạ ân chuẩn.”

 

Nghe vậy, tay ta run lên, làm rượu nóng tràn ra bỏng cả một tay.

 

Sau đó, hắn vẫn tiếp tục đi trên con đường như trước, trở thành vị chiến thần bảo vệ tám phương, lập nhiều chiến công hiển hách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/12.html.]

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Rồi không biết bao lâu sau, khi ta đi ngang qua vườn của hắn, thấy cành đào thò ra ngoài tường, những cánh hoa phấn hồng tỏa ra sức sống tràn đầy.

 

Ta đứng đó lặng nhìn rất lâu.

 

“Đẹp không?” Bất chợt nghe một giọng nói dễ nghe mà quen thuộc vang lên, ta quay đầu lại.

 

Tần Lạc Trần chẳng biết đứng đó từ lúc nào, ánh mắt dừng trên người ta, chỉ một thoáng rồi dời đi, nhìn vào nơi ta vừa ngắm.

 

Ta đứng c.h.ế.t trân, đầu óc trống rỗng, quên cả việc phải hành lễ với thượng thần, chỉ phát ra một tiếng “ừm” qua mũi.

 

Sợ nói thêm một chữ sẽ làm lộ bí mật.

 

Hắn không nói gì thêm, vốn đã là chuyện kỳ lạ khi hắn chủ động bắt chuyện với ta. Ta nghiêng đầu len lén nhìn hắn.

 

Không biết vì sao, ta chỉ thấy một nỗi cô đơn và trống trải trong mắt hắn.

 

Nếu không phải vì điểm hảo cảm đã hiện rõ mồn một.

 

Có khi ta sẽ ngạo mạn mà nghĩ rằng, liệu hắn có nhớ về ta.

 

18

 

“Ngủ luôn ở sân nhà người khác rồi, trò giỏi của ta đúng là trò giỏi!” 

 

Lão Dược thần lấy chân đá ta, ta choàng tỉnh, dụi mắt. 

 

Ta lại ngủ quên dưới gốc cây đào này rồi sao?

 

Lão nhìn ta đầy ghét bỏ: “Dậy mau, về thôi.”

 

“Thế nào rồi?” Ta hỏi dò.

 

Dược thần phát ra tiếng hừ lạnh từ trong cổ họng: “Yên tâm, không sao đâu.”

 

Lão nói không sao, tức là không có gì đáng ngại.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá.”

 

Trận Đông Man này trong nguyên tác cũng là một điểm nút quan trọng, Tần Lạc Trần suýt mất mạng trong trận chiến này.

 

Qua lần hiểm nghèo này, khi trở về thiên giới, hắn sẽ thổ lộ tình cảm của mình với Lâm Thanh Sương.

 

Đúng là nghĩ gì gặp nấy, ta và Dược thần vừa đến cổng thì gặp ngay Lâm Thanh Sương.

 

Nàng nhìn thấy ta, lập tức cau mày, vẻ mặt khó tả.

 

Lần đầu tiên thấy ta trên thiên giới, nàng đã túm lấy tay ta, kéo lại gần ngắm nhìn kỹ.

 

Rồi tự nói với mình.

 

“Trên người có chút tiên khí nhạt nhòa, không phải là phàm nhân kia…”

 

Nhưng chung quy lại, ta vẫn là ta, với khuôn mặt giống hệt người mà nàng nghĩ đã làm hại sư huynh, nên nàng vẫn không thích ta.

Loading...