Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VONG TRẦN - 13

Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:50:23
Lượt xem: 368

Ánh mắt nàng chỉ lướt qua ta một lúc rồi nhìn Dược thần.

 

“Sư huynh của ta không sao chứ?”

 

“Thượng thần cứ yên tâm, đã ổn cả rồi.”

 

“Ừm, đa tạ Dược thần.”

 

“Đó là bổn phận của ta thôi.”

 

Ta đứng một bên nghe hai người khách sáo qua lại, mắt trông mong nhìn theo bóng dáng Lâm Thanh Sương bước vào trong phòng, đến khi dáng nàng khuất hẳn mới thôi.

 

Dược thần khẽ gõ vào đầu ta, kéo ta về thực tại.

 

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

 

“Ngắm mỹ nhân…” ta lầm bầm.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Đúng là đứa nhát gan.” Lão thở dài.

 

“Phải phải, Trang Ly ngươi là đứa nhát gan nhất ta từng thấy.” Hệ thống vội vàng phụ họa.

 

“Vì sao lại nói vậy?” Ta lí nhí hỏi.

 

Lão Dược thần lườm ta một cái, không trả lời mà chỉ nói: “Lát nữa về, nhớ ngâm nước thuốc của ta.”

 

Theo phản xạ, ta đưa tay lên sờ ngực, nơi đó đã không còn đau, nhưng giờ lại thấy nặng nề lạ thường.

 

“Có thể uống cùng chút rượu được không ạ?” Ta hỏi.

 

“Không được.”

 

“Thôi mà sư phụ, một chén thôi.”

 

“Hừ.”

 

Dược thần có rất nhiều đệ tử, họ thường chia vài người một phòng. Khi ta về đến nơi thì Tiểu Tử đã nằm xuống rồi.

 

Thấy ta lấy ra hai bộ y phục mỏng từ trong tủ, nàng hỏi: “A Ly, tối nay ngươi đi ngâm thuốc hả?”

 

Ừ,” ta bất đắc dĩ đáp, “cái suối ấy thay đổi nhanh hơn trở bàn tay, lúc thì lạnh lúc thì nóng, muốn làm ta khổ đây mà.”

 

“Dù vậy cũng phải kiên trì ngâm, có vậy mới hồi phục nhanh được.” Tiểu Tử như nhớ lại gì đó, nhíu mày nói: “Lần ấy ngươi bị thương nặng như vậy, làm ta sợ c.h.ế.t khiếp.”

 

“Ta nghĩ, sư phụ sẽ không để ngươi ra tiền tuyến nữa trong một thời gian ngắn.”

 

Làm sao mà nghe theo lão được, ta vừa nghĩ vừa đi về phía phòng thay đồ.

 

Đến cửa phòng, ta phát hiện bên trong vẫn có người.

 

Thánh Y Các đông đệ tử, mỗi phòng vài người, ta chỉ thân quen với Tiểu Tử, những người khác không nói chuyện nhiều.

 

Vì vậy ta đành ngoan ngoãn đứng ngoài ôm y phục đợi.

 

“Ta nghe nói, nàng lại cùng sư phụ đến gặp điện hạ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/13.html.]

 

“Thật sao? Ta thấy nàng ấy nên dừng lại đi thì hơn, bao lâu rồi mà ngươi thấy điện hạ có nhìn nàng lần nào không? Chắc còn chẳng biết nàng là ai.”

 

“Thôi đi, điện hạ sao có thể để mắt đến nàng chứ.”

 

Chẳng ngờ lại nghe chuyện về mình…

 

“Nghe nói, Chiến thần điện hạ phi thăng là do vượt qua tình kiếp, trong lòng có lẽ vẫn nghĩ đến phàm nữ nọ.”

 

“Ngươi mà biết mối quan hệ giữa thượng thần Thanh Sương và điện hạ, chắc sẽ không nói vậy đâu…”

 

Hai người này nói chuyện bao giờ mới xong đây? Bọn họ không thay nhưng ta phải thay!

 

Vậy là ta gõ nhẹ vào cửa, lễ phép nói: “Xin hỏi bên trong xong chưa? Xong rồi thì nhanh ra ngoài nhé, có người còn cần dùng nữa.”

 

Cuối cùng, khi hai người bước ra trong vẻ ngượng ngùng, ta vẫn bình thản cúi chào, tặng cho họ một nụ cười lịch sự: “Cảm ơn.” 

 

...

 

19

 

Nước thuốc đêm nay lạnh buốt, khiến ta vừa ngâm vừa run rẩy vì không thích nghi kịp với cái lạnh thấu xương ấy.

 

Tựa vào mép hồ, ta cầm bầu rượu xin từ chỗ Dược thần, nhấp từng ngụm một.

 

“Ngươi đã hứa với ông ấy là chỉ uống một chén, giờ thì sao? Đã uống cạn cả bầu rồi đấy.” Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

 

Ta nheo mắt, chăm chú nhìn vào miệng bầu rượu, rồi lẩm bẩm: 

 

“Vậy thì cứ uống cạn đi, cùng lắm thì ta lại xuống trần hái thêm ít thảo dược bù vào cho ông ấy.”

 

Rượu này khá mạnh, không biết được ủ từ thứ gì. Đến mùi thuốc trong hồ ta cũng không cảm nhận được nữa, chỉ thấy toàn mùi rượu nồng nàn.

 

Khi ta đang mượn rượu giải sầu, thì có kẻ kia đang cùng mỹ nhân trong căn phòng ấm áp, lại còn thổ lộ tâm tình.

 

Ta lắc đầu, gạt những suy nghĩ này ra, rồi lại ngửa cổ uống thêm ngụm nữa.

 

Giữa lúc mơ màng, ta nghe thấy tiếng người xuống nước. Hồ thuốc không lớn, ta ngẩng lên, nhìn thấy một bóng người mờ ảo phía trước.

 

Lão Dược thần rất keo kiệt, hồ thuốc nhà lão hiếm khi để người ngoài tự do ra vào, trừ phi đối phương bị thương rất nặng.

 

Hoặc là... người này địa vị tôn quý, không thể từ chối.

 

Không lẽ ta vừa gặp một thượng thần?

 

Một tiểu tiên và thượng thần cùng ngâm chung một hồ thì chẳng hợp lễ nghi cho lắm.

 

Dược thần cũng chẳng nói trước với ta là hôm nay có người khác sẽ đến. Ta vừa nghĩ thầm vừa âm thầm bò lên mép hồ.

 

Không ngờ đối phương lại nhận ra ý định của ta và lên tiếng: “Ngươi cứ ngâm của ngươi, không cần tránh.”

 

“À... Ừm.” Ta đáp lại bâng quơ, rồi chậm rãi quay lại hồ.

 

Giọng nói này nghe thật quen...

 

Ta gõ gõ vào đầu mình, nghĩ thầm sao có thể là hắn được, giờ hắn đang ở cùng với Lâm Thanh Sương kia mà.

Loading...