VONG TRẦN - 15
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:51:16
Lượt xem: 315
Nhưng chỉ một thoáng, bóng hình ấy tan vào hư không, biến mất trước căn nhà đã chẳng còn hơi người.
Nay chiến thần điện hạ đã bảo vệ tam giới an lành.
“Dược thần,” ta quay lại nhìn lão, khẩn cầu, “Ta đã giúp ngài hái nhiều thảo dược như vậy, ngài nhận ta làm đồ đệ nhé.”
Dược thần đáp: “Nói đi, sao lại cố chấp như thế?”
Ta nhìn ông, ánh mắt kiên định: “Ta muốn học y thuật từ ngài, sau đó ra tiền tuyến.”
Nếu có thể, ta hy vọng người mạnh mẽ cũng có thể gặp được ai đó sẵn lòng bảo vệ mình.
21
Ta trở thành tiểu tiên y bận rộn nhất dưới trướng Dược thần.
Ngày đêm luyện y thuật, ghi nhớ dược thư, học cách luyện đan.
Kể từ đó, hễ có động tĩnh gì là ta lập tức theo Dược thần tới tiền tuyến.
Vùng hoang dã lạnh lẽo vô cùng.
Giữa trời đông giá rét, ta xách theo hộp thuốc, thức thâu đêm suốt sáng, băng qua chiến trường để băng bó, chữa trị cho các tướng sĩ bị thương.
Tiên lực của ta yếu, thường bị các đồng môn xem thường, họ chê ta chỉ có cái vỏ bề ngoài, không thể truyền pháp lực cho ai.
Nhưng ta lại có sức chịu đựng tốt nhất, làm việc hiệu quả, luôn có mặt ngay khi được gọi và không bao giờ phàn nàn.
Tần Lạc Trần hiếm khi bị thương, nhưng mỗi khi bị thì toàn là trọng thương.
Nên luôn là Dược thần đích thân chữa trị cho hắn.
Lần đầu tiên ta thấy hắn ở tiền tuyến, hắn đang bị thương, bộ chiến bào đen đẫm m.á.u tươi, nhuộm đỏ cả nửa người.
Dược thần giúp hắn rửa vết thương, băng bó, hắn không rên lấy một tiếng.
Trên đường về, Dược thần đột nhiên hỏi ta:
“Ngươi tới Thánh Y Các là vì ngài ấy đúng không?”
“Không phải!” Ta điềm nhiên nói dối.
“... Nói dối.” Dược thần lắc đầu, “Vừa rồi trông ngươi như thể người bị thương là ngươi vậy.”
…
Dược thần lại bảo: “Ngày mai, ngươi tới giúp hắn bôi thuốc đi.”
Tần Lạc Trần rất giỏi chịu đau.
Ngay cả khi đau đớn, hắn chỉ khẽ run, không rên một tiếng. Từ khi phi thăng, hắn lại càng trầm lặng hơn, ít nói hơn.
Hắn trông ngày càng lạnh lùng, cứng rắn.
Hắn vẫn không đặt lời ta dặn trước khi chia tay vào lòng, chẳng rời xa tranh đấu chút nào cả.
Ta bôi thuốc cho vết thương mới của hắn, nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên người hắn, đờ người ra một lúc lâu.
Chỉ đến khi một giọt nước mắt nhỏ xuống bờ vai trần của hắn, ta mới sực tỉnh.
Hắn cảm nhận được tâm trạng của ta, liền quay đầu nhìn sang, nhưng không nói gì.
Ta vội lau nước mắt trên mặt, có phần ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/15.html.]
“Xin lỗi, điện hạ.
“Ta dễ xúc động, không chịu nổi cảnh này.”
Hắn im lặng một lúc, từ tốn nói: “Không sao đâu.”
22
Sau đó có trận chiến với cánh tộc phản loạn.
Cuộc chiến kéo dài hơn nửa tháng, trên chiến trường có vô số binh lính bị thương, người của Thánh Y Các chúng ta liên tục qua lại, bận rộn không ngơi tay.
Lâm Thanh Sương cũng tham chiến.
Là thượng thần pháp lực cao cường, nàng trở thành chiến lực chủ chốt trong trận này, ngày đêm cùng Tần Lạc Trần bàn luận chiến lược tại doanh trại.
Còn ta chỉ có thể chăm chỉ làm công tác hậu cần y tế.
Ngày thắng trận trở về, chúng ta kiểm điểm chiến trường xong, chuẩn bị đưa thương binh về lại thiên giới.
Nhưng ta cứ chú ý xung quanh.
Bởi ta biết tại đây sẽ có một tình tiết quan trọng trong cốt truyện, lúc trở về, họ sẽ bị lũ điểu yêu chưa được dọn sạch tấn công bất ngờ.
Lũ điểu yêu này vô cùng hung hãn, chúng nhắm vào Lâm Thanh Sương, và cuối cùng Tần Lạc Trần sẽ đỡ đòn cho nàng, dẫn đến một lần nữa bị thương.
Nếu ta có thể phát hiện và cảnh báo sớm, hẳn sẽ tránh được chuyện này.
Nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như ta nghĩ, dù ta đã nhận thấy dấu hiệu, vẫn không ngăn được cú tấn công quá nhanh của chúng.
“Cẩn thận!”
Vừa khi ta hô lên, chúng đã lao về phía Lâm Thanh Sương. Ta bất giác liếc sang Tần Lạc Trần, thấy hắn đã bắt đầu di chuyển.
Ta biết hắn định làm gì.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngay lúc này, trong lòng ta chỉ có một suy nghĩ.
Hắn không thể lại bị thương nữa.
Hệ thống thấy hành động của ta, lập tức hét lên trong đầu ta:
“Trang Ly! Đừng liều lĩnh! Lũ điểu yêu này quá hung tợn, ngươi chịu không nổi đâu!
“Ngươi sẽ c.h.ế.t đấy!
“Trang Ly!”
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta đã lao ra chắn đòn trước hắn.
Lòng n.g.ự.c đau như bị xé toạc, mắt tối sầm rồi ta ngất đi.
Rất lâu, rất lâu trước đây, có lần ta cùng hắn lên núi hái thuốc.
Vài ngày trước có trận mưa lớn, đường đi hơi trơn, ta nắm tay hắn từ từ xuống núi.
Bỗng hụt chân ngã nhào, ngay lúc ngã, hắn đã lấy thân mình đỡ cho ta, sống sượng làm đệm thịt cho ta.
Sau đó ta hỏi hắn sao lại làm vậy.
Ta bảo hắn ngốc.
Giờ đây ta mới hiểu.
Yêu thực sự có thể khiến người ta trở thành kẻ ngốc.