VONG TRẦN - 14
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:50:47
Lượt xem: 405
Cơn say kéo đến, ta cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên. Mang theo chút tò mò, ta âm thầm lấn thêm vài bước.
Người đó vẫn đứng yên ở đó, mực nước ngập tới ngang hông, có thể mơ hồ thấy thân trên để trần của hắn.
Tim ta bỗng đập nhanh hơn. Rượu vào can đảm thêm phần, ta lại nhích thêm vài bước.
Bóng người trước mắt ngày càng rõ ràng. Ta bắt đầu tự hỏi, liệu có phải mình uống say nên sinh ra ảo giác không.
“Ngươi uống rượu à?” Hắn hỏi.
“Uống vài ngụm thôi.” Ta ngẩn người đáp, “Ngươi ngửi thấy à?”
“Ừ.”
Hắn vừa nói vừa bước đến gần ta.
Giờ thì ta nhìn rõ hoàn toàn. Với cái đầu mụ mị như bị keo hồ dính chặt, ta ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, ngơ ngẩn một lúc, có chút không tin nổi.
“Ngươi đã uống bao nhiêu rồi?” Hắn đã đi đến trước mặt ta, cau mày hỏi.
Càng lúc ta càng chắc chắn, đây chỉ là người do ta tưởng tượng ra thôi, vì đã lâu lắm rồi ta không thấy vẻ mặt lo lắng ấy trên khuôn mặt này.
Ta đưa tay, thử vẫy vẫy trước mặt hắn, hắn vẫn chăm chú nhìn ta, không chớp mắt, cũng chẳng hỏi gì.
Chóp mũi bỗng cay cay, ta nhỏ giọng hỏi:
“Là ngươi thật sao?”
“Là ta.” Hắn đáp.
Nghe xong, không do dự, ta lao tới ôm chặt lấy hắn.
Không ngờ lại có thể gặp lại hắn theo cách này.
Ta chớp chớp mắt, nước mắt thi nhau rơi xuống từng giọt lớn.
“Ta nhớ chàng quá!”
20
Lúc tỉnh dậy đã là một tuần sau.
Ta đã cầm nhầm rượu trăm năm của Dược thần, suýt chút nữa là say không tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, ta còn bị phạt chép y thư. Ta chẳng nhớ gì về chuyện đêm đó mình về nhà ra sao.
Tiểu Tử nhìn ta với vẻ mặt khó tả:
“Ta chỉ biết là sau khi về, ngươi cứ ôm cột nhà khóc mãi không chịu buông.”
Nàng ấy chợt nghĩ ra gì đó, lại nói thêm: “Ngươi còn gọi tên điện hạ nữa.”
Ta: “…”
Mất mặt đến tận xương tủy rồi.
Tiểu Tử hỏi: “A Ly, sao ngươi lại chấp nhất với điện hạ như vậy?
“Người ta đều tránh tiền tuyến như tránh tà, còn ngươi thì cứ xông pha ra đó.
“Lần trước còn bị thương nặng đến thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/14.html.]
Nàng ấy thở dài: “Nói thật lòng, nếu là chiến thần điện hạ, thì thôi, ngươi đừng cố nữa.”
Ta vẫn cầm quyển sách thuốc, giả vờ thờ ơ nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể mong đợi gì ở hắn.”
“Hy vọng là như thế.” Tiểu Tử thở dài.
Toàn bộ Thánh Y Các đều đồn rằng một tiểu tiên y dược nho nhỏ như ta lại có ý đồ không đứng đắn với điện hạ.
Nhưng ai nấy đều biết, trong lòng Tần Lạc Trần chỉ có thượng thần Thanh Sương.
Với người ngoài luôn lạnh lùng xa cách, nhưng khi đối diện với Lâm Thanh Sương, hắn lại có một vẻ khác hẳn.
Bao nhiêu người vì thế mà đoán già đoán non.
Năm xưa nghe tin Dược thần chiêu đồ, ta nhanh chóng đến ứng tuyển. Dĩ nhiên, ta chỉ nhận biết vài loại dược liệu ở trần gian, chẳng biết y thuật gì, chắc chắn không qua nổi vòng tuyển chọn.
Nhưng ta nhất quyết, hễ có thời gian là đến trước y quán quỳ bái. Dược thần lúc đầu còn sai người đuổi, sau thì lười đuổi nữa, cứ lẳng lặng đi vòng qua ta.
Đến một hôm, ta biết được Dược thần đang cần một loại thảo dược. Mà loại đó, ở đồi sau nhà khi xưa ta thấy đầy.
Ngày đó lão đại phu thường sai ta đi nhổ về.
Dưới lời thỉnh cầu khẩn thiết của ta, Dược thần đành phá lệ mang ta xuống trần.
“Chẳng trách ta không cảm nhận được chút hơi thở nào của dược thảo này, hóa ra là có người đã lập kết giới.”
“Kết giới?” Ta chẳng hiểu đầu đuôi gì.
Dược thần không để ý đến ta, chỉ nói: “Người lập kết giới này pháp lực cao cường, đồ vật bên trong, e rằng kẻ ngoài khó mà động vào.”
Ngay lúc lão vừa nói xong, ta đã nhổ một bụi thảo dược dưới đất lên: “Không đâu, ta thấy nhổ dễ mà.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dược thần: “…”
Không rõ đây là loại kết giới nào mà lão không chạm được, còn ta lại chạm vô tư.
Ta hái đầy một giỏ: “Tại sao thần tiên lại phải nhổ thảo dược chứ?”
Dược thần liếc ta một cái: “Thần tiên cũng có lúc sinh bệnh, có bệnh thì cần thuốc thôi.”
Nghe cũng hợp lý.
“Vạn vật trong tam giới đều bổ trợ lẫn nhau,” lão nói.
“Nhưng thần tiên nhìn có vẻ lợi hại, nên ta cứ nghĩ họ sẽ không cần dùng đồ phàm nhân.” Ta đáp.
“Chẳng phải có thần tiên cũng từ phàm nhân mà phi thăng đó sao?”
“…”
“Thần tiên có thần thông quảng đại hơn nên gánh trách nhiệm tương ứng.”
Cũng đúng.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Đã nhiều năm trôi qua, nơi này đã không còn như trong ký ức. Trong khi cùng Dược thần khám phá, ta lại tìm thấy căn nhà gỗ năm xưa.
Ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn. Cây đào trước sân nay đã cao chạm trời, cỏ dại bao quanh, còn trong sân thì như có người dọn dẹp, vẫn ngăn nắp như xưa.
Ta đứng sững người, ngây ngốc nhìn hồi lâu, như thấy Tần Lạc Trần ngày nào vẫn ngoan ngoãn ngồi dưới mái hiên, đợi ta trở về.