VONG TRẦN - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:46:36
Lượt xem: 455
Đại Bảo đã được thấy, còn ta thì chưa bao giờ!
Trong lòng ta chợt nảy sinh sự không cam lòng.
Thế là ta học theo Đại Bảo năn nỉ hắn: “Huynh múa kiếm cho ta xem đi mà.”
Tần Lạc Trần: “…"
Gọi mãi hắn không đáp, ta bèn kéo tay áo hắn nũng nịu: “Chỉ một chút thôi, ca ca thần tiên, Vong Trần ca ca, ta cũng muốn xem mà.”
Vậy mà hắn chẳng buồn đáp lại, sắc mặt thay đổi, đứng dậy đi vào phòng trong.
Lúc ấy ta mới nhận ra, mình vừa làm trò quá lố, và bị hắn chê rồi.
Tự ái tổn thương, ta xấu hổ đến nỗi muốn đào hố chui xuống, thầm nghĩ tối nay nhất định sẽ không nói chuyện với hắn.
Kết quả là Đại Bảo ghé tai ta thì thầm: “Tỷ nhìn kìa, tai ca ca thần tiên lại đỏ rồi.”
…
Đại Bảo nài nỉ ta dẫn Tần Lạc Trần đến tiệm thuốc. Cậu nói chỗ đó ở trong chợ, náo nhiệt, huynh ấy có thể đi chơi cùng cậu. Cứ ở mãi trên núi rất chán.
Trước đây, ta để hắn ở nhà là vì hắn đang bị thương, muốn hắn tĩnh dưỡng. Giờ hắn đã khỏe lên nhiều sau mấy tháng nghỉ ngơi.
Ta vốn nghĩ hắn không thích nơi ồn ào.
Ai ngờ vừa nghe ta đề nghị, hắn lập tức hỏi: “Thật sao?”
Không biết có phải ảo giác không, nhưng ta cảm thấy hắn có vẻ vui mừng.
Giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng được kẹo mà mình ao ước bấy lâu.
Ta hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Hôm sau ta dẫn hắn đến tiệm thuốc.
Lão đại phu thường xuyên ra ngoài khám bệnh, Đại Bảo đi học, nên chỉ có mình ta ở lại trong tiệm để bốc thuốc và tính tiền.
Giờ có thêm Tần Lạc Trần, hắn thường ngồi im lặng một bên, thỉnh thoảng khi không có khách, thấy ta ngồi gà gật, hắn mới nhẹ nhàng gọi tên ta.
Ngày thường, Đại Bảo mà rảnh thì hay được rủ ra chợ đi chơi, nhưng cậu không thích.
Trong đầu ta chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc: có lẽ Tần Lạc Trần là người hay bám dính lấy người khác.
Nhưng ta nhanh chóng xua ý nghĩ ấy đi. Dù hắn có bám, cũng chẳng phải là bám ta.
Hắn chỉ là không nhìn thấy, nên thiếu cảm giác an toàn mà thôi.
07
Tần Lạc Trần có ngoại hình ưa nhìn và phong thái khác thường.
Dẫn hắn ra ngoài mới vài hôm mà có không ít cô gái ghé qua tiệm ngắm hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/4.html.]
Lão đại phu cũng không ngờ có ngày tiệm của mình lại náo nhiệt đến vậy.
Ông lầu bầu mắng mỏ rồi đuổi người ta đi, mặt nặng như chì:
“Trước đây cô đã lôi tên bán thịt lợn kia tới, ta đã đuổi vất vả lắm rồi, giờ lại kéo tới cả đám.”
“Thôi nào!” Ta vội xoa dịu, “Các cô nương chỉ nhất thời tò mò thôi, vài hôm sẽ không còn đến nữa.”
Tần Lạc Trần là người bắt được trọng điểm ngay: “Tên bán thịt lợn sao?”
Ta: “…”
Miệng Đại Bảo chẳng khác gì pháo, lập tức tuôn ra: “Là Lý Nhị bán thịt ngoài chợ đấy, dạo trước cứ suốt ngày đến tiệm, muốn cưới Ly Ly tỷ về làm vợ!”
Không biết có phải do ảo giác không, nhưng sắc mặt Tần Lạc Trần đã khó coi lại càng khó coi hơn.
Nhưng ta đang bối rối, không chú ý đến hắn.
“Đừng nhắc chuyện cũ nữa, chẳng phải cuối cùng cũng không thành sao?” Ta nói.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tần Lạc Trần cười nhạt một tiếng.
Ta không hiểu, liếc nhìn hắn.
Đôi mắt đen sâu của hắn tuy không thấy gì nhưng rất kỳ lạ, vẫn có thể chuẩn xác mà bắt gặp ánh mắt ta.
Ta bất giác chột dạ.
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hôm sau Lý Nhị liền tìm đến. Hắn nhìn Tần Lạc Trần từ đầu đến chân, hừ lạnh từ cổ họng.
“Trang Ly, ngươi vì hắn mà năm lần bảy lượt từ chối ta?
“Ngươi nói xem, ngoài bộ mặt đẹp mã thì hắn có gì hơn ta? Giữ một kẻ mù bên cạnh làm vướng chân vướng tay, chi bằng tìm người bình thường mà gả.”
Lý Nhị bán thịt lợn, kiếm được chút tiền, nhưng ngạo mạn quen rồi, tính khí cục súc, mãi không cưới được ai. Đúng là mặt dày là điểm mạnh của hắn.
Đại Bảo nói với ta, dạo trước có một cô con gái nhà ai không may bị hắn đeo bám, ngày nào cũng bị quấy rối, mãi đến khi cô ấy lấy chồng mới yên ổn được.
Giờ đến lượt ta làm người xui xẻo bị hắn nhắm trúng.
Nghe hắn nói vậy mà dám xỉ nhục người ta vất vả chăm sóc, ta tức không chịu nổi, xắn tay áo định lao vào tát cho hắn mấy cái.
Nhưng Tần Lạc Trần đã kéo ta ra phía sau. Ta sững người, chợt hiểu ra, hắn muốn bảo vệ ta.
Hắn không cho ta động thủ, nhưng cũng không ngăn ta lên tiếng.
“Ngươi cứ một câu kẻ mù, hai câu kẻ mù, nhưng kể cả bị mù thì các cô nương vẫn đạp hỏng cửa nhà mà tranh giành.
“Còn ngươi thì sao, có phải bán thịt nhiều quá nên bị lợn báo ứng thành lợn rồi phải không? Người ta không mù mà còn bị ghét, thử hỏi ai muốn cưới ngươi chứ?
“Theo ta thấy, ngươi còn chẳng xứng xách giày cho người ta.”
Lý Nhị nghe thế thì đỏ bừng cả mặt, lập tức chuyển hướng sang ta.