Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VONG TRẦN - 5

Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:47:07
Lượt xem: 405

“Ngươi cũng không tự soi gương xem mình có gì đẹp, trừ kẻ mù ra thì ai thèm lấy ngươi? Ta coi ngươi là đồ hời mới định lấy đó chứ!”

 

Lời hắn vừa dứt, còn chưa kịp để ta phản bác, đã thấy người trước mặt nhẹ nhàng giơ chân lên, đá thẳng vào n.g.ự.c Lý Nhị, khiến hắn văng xa vài mét, ngã nhào ngay trước cửa tiệm.

 

Tần Lạc Trần là người ít nói nhưng hành động nhanh, thích động thủ hơn là lời qua tiếng lại.

 

May mà hắn là người tu tiên, cú đá này ta xem thì hả hê thật đấy, nhưng lại lo hắn ra đòn nặng quá thì phiền phức.

 

Chứng tỏ là ta lo thừa, Lý Nhị da dày thịt chắc, chỉ bị đau, lồm cồm đứng dậy, xoa xoa chỗ đau mà còn muốn tiếp tục gây sự.

 

Cuối cùng vẫn phải nhờ lão đại phu đứng ra giảng hòa.

 

Ông là đại phu uy tín có tiếng trong vùng, huống hồ Lý Nhị đến gây sự trước, mọi người đều có thể làm chứng.

 

Lý Nhị biết mình đuối lý, đành cúi đầu bỏ đi.

 

08

 

Sau sự việc này, ta nhận thấy Tần Lạc Trần có chút thay đổi. 

 

Hắn bỗng trở nên bận rộn, cứ thích tự tìm việc để làm. 

 

Đống củi trong nhà được hắn mò mẫm bổ xong và xếp ngay ngắn. 

 

Có hôm ta về muộn, hắn còn chuẩn bị sẵn nước ấm để ta tắm.

 

Ta bảo hắn không nhìn thấy, nhóm lửa nguy hiểm lắm, sau này những việc này cứ để ta làm. 

 

Hắn lại lẩm bẩm rằng mình biết chừng mực.

 

Thậm chí khi ta lên núi hái thuốc hay kiếm củi, hắn cũng nhất quyết đi theo.

 

Ta nhặt xong, hắn sẽ xách giúp, tay nắm lấy tay ta để ta dẫn đường.

 

Chỉ cần có thể làm gì, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên.

 

Ta biết hắn chắc hẳn đã bị lời của Lý Nhị chạm đến tự ái. 

 

Nghĩ lại thì, ta cũng hiểu vì sao hắn lại như vậy. Hắn là một chàng trai trẻ đầy kiêu hãnh, và chắc chắn không muốn ta nghĩ rằng hắn là kẻ vô dụng.

 

Hệ thống thỉnh thoảng lại nhảy ra và lải nhải trong đầu ta:

 

“Này! Ta thấy hắn thích ngươi rồi đấy.”

 

Khi ấy, ta đang ngồi trong bồn nước, cảm thấy vô cùng hài lòng với nhiệt độ nước mà Tần Lạc Trần đã chuẩn bị. Nghe nó nói vậy, ta đảo mắt:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ừ, ừ, ngươi nói đúng, ta cũng thấy thế.”

 

“Ta nói nghiêm túc đấy!”

 

Không biết hệ thống lấy đâu ra sự tự tin như vậy, “Cứ nhìn độ tiến triển kìa, tự ngươi xem đi.”

 

Nói đến đây, hệ thống im lặng một lúc rồi lẩm bẩm chửi rủa:

 

“Ta tuyên bố, Tần Lạc Trần và ngươi là cặp khó nhằn nhất mà ta từng thấy trong sự nghiệp này!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/5.html.]

“Kẻ khác mà được đối xử như ngươi, chắc đã tăng 70, 80 điểm hảo cảm rồi. Vậy mà ở đây lại là một con số không tròn trĩnh?”

 

Nếu như vừa mới xuyên qua, ta chẳng bận tâm chút nào về độ hảo cảm, cho dù điểm có âm cũng chẳng sao.

 

Nhưng giờ đây, nghe hệ thống nói vậy, trong lòng ta lại có chút bực bội.

 

Sau đó ta lại giật mình, tại sao mình lại không vui chứ?

 

Hệ thống làm bộ hiểu thấu mọi chuyện: “Ta thấy người nào đó chẳng những không thành công trong việc công lược, mà còn sắp bị công lược rồi!”

 

Ta cười nhẹ: “Cút đi.”

 

Lời hệ thống đã khiến tâm trạng ta rối như tơ vò, và khi đứng lên mặc đồ, ta vô ý trượt chân và ngã một cú đau điếng.

 

Tiếng động khá lớn, ta không khỏi thét lên.

 

Chưa kịp đứng dậy thì đã bị cái bóng lao tới hù dọa khiến ta kêu ré lên lần nữa.

 

“Sao vậy? Cô có sao không?”

 

Tần Lạc Trần không chần chừ chút nào, lo lắng mò mẫm bước lại gần ta.

 

Ta vội vàng quấn chặt áo, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Huynh, huynh chờ đã! Đừng... đừng tới đây!”

 

09

 

Cổ chân ta bị sưng lên, trông như cái chân giò.

 

Ta ngồi trên giường, nhìn Tần Lạc Trần nâng chân ta lên, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

“Ngày mai đi tiệm thuốc lấy thuốc về đắp.” Hắn nói.

 

“Ừm.”

 

Ta nhìn vành tai đỏ hồng của hắn, nghĩ bụng ta mới là người sơ suất, hắn thì ngại ngùng cái gì chứ, với lại hắn còn không nhìn thấy nữa.

 

Lúc đầu ta cũng ngượng ngùng lắm, nhưng dần dần cảm thấy thoải mái, chỉ biết tận hưởng, chẳng còn để tâm đến gì khác.

 

“Sao tay nghề của huynh giỏi thế? Thoải mái quá.”

 

Vì sao tay nghề tốt vậy, hắn cũng không rõ, chỉ khẽ đáp: “Thoải mái là tốt rồi.”

 

Ta bỗng nhớ ra, Tần Lạc Trần lớn lên trong môn phái tu tiên.

 

Nữ chính Lâm Thanh Sương là con gái của sư phụ hắn, hai người là đồng môn sư huynh muội, sống chung từ nhỏ.

 

Họ cùng nhau luyện kiếm, tất nhiên đôi khi cũng bị nhức mỏi chân tay.

 

Hắn đã thích nữ chính như thế, chắc là đã mát-xa cho nàng ấy không ít lần nhỉ.

 

Nghĩ đến đây, lòng ta bỗng chùng xuống.

 

“Huynh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

 

Nghe ta nói vậy, hắn ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng dậy quay về giường của mình.

 

Ta tắt đèn, trở mình, không nói thêm câu nào.

Loading...