Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vụ Tỏa Thanh Sơn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:40:06
Lượt xem: 120

Vậy là đêm đó, ta tự buộc cho mình một dải lụa trắng, chuẩn bị cho cái c.h.ế.t của mình.

 

Ta chỉ nghĩ được biện pháp duy nhất lúc đó, uất ức nhưng có được kết quả như ý muốn.

 

Nhưng nghĩ lại, so với thành thân ngày bị treo ngược kia có lẽ còn tốt hơn một chút.

 

Quyết định sống thêm mấy ngày đó, trong trí nhớ xa xưa của ta hiện lên hình bóng một người.

 

Ngày cuối cùng làm thư đồng tâm tình ta vô cùng nhẹ nhõm, lúc ta đang cúi đầu tập trung đọc sách, đột nhiên bị chặn lại.

 

Ta chỉ sợ là phu tử đến, vội vã ngẩng đầu lên.

 

Không nghĩ đến đó là Sở Linh Quân.

 

Hắn thấy ta phản ứng mạnh như vậy, cũng vội vã không kịp chuẩn bị, khẽ phẩy tay áo nói.

 

“Lần trước là ta làm sai cấp bậc lễ nghĩa, cảm thấy vô cùng có lỗi với ngươi, đặc biệt đến thỉnh tội với ngươi.”

 

Trong cung này có rất nhiều người làm sai cấp bậc lễ nghĩa với ta, nhưng chỉ có một mình hắn nhận lỗi.

 

Huống chi căn bản hắn còn không được tính là làm sai cấp bậc lễ nghĩa.

 

Ta khoát khoát tay nói không có việc gì.

 

Hắn đưa mắt nhìn thấy sách ta đang đọc.

 

Ta đang đọc một thoại bản dân gian, là thứ mà theo phu tử nói là không ra gì.

 

Bình thường Sở Linh Quân là môn sinh được các phu tử coi trọng nhất, mỗi lời nói hành động đều có khí khái của quân tử, nghĩ rằng hắn cũng chướng mắt sách này.

 

Ta còn chưa kịp cất đi.

 

Hắn lại nói.

 

“Sách này ta đã xem qua, được bán rất tốt trên phố nhưng thật ra cũng chỉ thường thôi.”

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn trầm ngâm một chút rồi giải thích.

 

“Đoán rằng đó là công chúa gặp gỡ một thư sinh ở hội thơ liền tự định chung thân, trốn khỏi nhà vứt bỏ nước cũng phải theo đuổi được hắn, thực sự là nông cạn.”

 

Điều này chính ta cũng hiểu rõ, ta gật đầu đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vu-toa-thanh-son/chuong-4.html.]

 

“Đúng vậy, huống chi thư sinh đó là người đã có thê tử, công chúa lại lấy cả đất nước làm của hồi môn, còn cam tâm làm thiếp, viết như vậy thật đúng là...”

 

Hắn tiếp lời ta không nói ra.

 

“Thật sự là xem nhẹ nữ tử thế gian.”

 

Lúc trước không ai nói với ta những điều này, di nương mặc dù tốt với ta, nhưng cũng là mỗi ngày lẩm bẩm để cho ta tuân theo lời chủ mẫu, chờ chủ mẫu tốt bụng, gả cho một người tốt làm chính thê.

 

Ta rất tán đồng gật đầu, hắn còn nói.

 

“Ở chỗ ta còn có một số sách hay, nếu như ngươi muốn xem, ngày mai ta sẽ mang đến cho ngươi.”

 

Không biết vì sao, hốc mắt ta lại nóng lên.

 

Ta lúng túng mở miệng.

 

“Ngày mai ta sẽ phải xuất cung.”

 

Thư đồng làm năm ngày có một ngày nghỉ, hắn muốn trở về lấy sách đương nhiên là không kịp rồi.

 

Ta đã sớm luyện được hiểu thấu lòng người, vội nói.

 

“Ta trở về nhà rồi, ngươi cũng có thể tới tìm ta, chúng ta vẫn có thể nói chuyện, bàn thơ phú.”

 

Hắn không lên tiếng, ta nghĩ đại khái hắn không có hứng thú, liền dọn đồ trở về chỗ ở.

 

Sáng sớm hôm sau, thái giám dẫn đường bình thường cũng săn sóc, không thúc giục ta, chỉ nói.

 

“Thư đồng của Tứ hoàng tử đưa cho ngươi cái này.”

 

Ta kinh ngạc nhìn túi đồ, vải xanh lam hoa văn màu bạc, có chút giống vải lụa.

 

Mở túi ra, đập vào mắt là một quyển sách, ta lật ra, đúng là thoại bản biết tay của hắn.

 

Hẳn là hôm qua hắn bắt đầu biết, cũng do thời gian quá gấp, vết mực phía trên còn chưa khô, kết cục cũng không hoàn tất.

 

Trong túi còn có một phong thư cùng một miếng ngọc bội xanh biếc.

 

Trong thư hăn nói một quyển thoại bản mới viết trong một đêm, vốn cho rằng sẽ rất nhanh, không nghĩ đến trời đã sáng mới viết xong một nửa, vô cùng hổ thẹn. nếu như ta còn muốn độc tiếp, sau này hãy cầm ngọc bội này đến đổi.

 

Nửa quyển thoại bản hắn viết kia, ta giữ gìn cẩn thận đến nay, giấy đã ngả màu tàn tạ khó coi.

Loading...