Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vụ Tỏa Thanh Sơn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:42:17
Lượt xem: 196

Đích tỷ tay trắng tựa ngọc, bưng một chén rượu đến bên môi thái tử.

 

“Đình Vi không tuân theo lệnh của phụ mẫu, nói năng ngông cuồng, thời điểm xuất giá lại bỏ trốn cùng tội nhân Sở Linh Quân, làm thanh danh của Mạnh gia chúng ta mất sạch.”

 

Ta trực tiếp lạnh mặt xuống.

 

“Đại tỷ ăn nói cẩn thận, ngày đó chủ mẫu muốn đem ta gả cho ông lão sáu mươi tuổi làm kế thê, trên đường xuất giá gặp phải cướp, may mắn được sở đại nhân cứu mới giữ được tính mạng.”

 

Khi đó Sở Linh Quân vẫn là Đại lý tự thiếu khanh, liên tiếp phá được mấy vụ án chưa được giải quyết, tạo nên tiếng vang lớn ở kinh thành.

 

Hắn cứu ta, nhìn ta một thân áo cưới đỏ chót, lại suy tư một lát rồi nói.

 

“Vị cô nương này thứ tội, chúng ta bắt đám giặc cướp này về quy án, nhưng đồ cưới của cô nương có khả năng không lấy lại được.”

 

Vẻ mặt ta vô cùng nghi hoặc.

 

“Đồ cưới? Đồ cưới gì?”

 

Hắn mặc trên người một thân quan phục màu xanh đậm, phong thần tuấn lãng.

 

“Chúng ta đã tra khắp các nơi, cũng không tìm được đồ cưới của cô nương, có lẽ đã bị đám cướp bán sạch.”

 

Ta khoát tay áo.

 

“Không phải, ta căn bản không có đồ cưới.”

 

Đi đến nhìn đám cướp bị trói trong sơn động, ta nhịn bộ dáng hắn, trước mắt lại hiện lên bóng dáng thiếu niên mặc áo xanh, hỏi.

 

“Đại nhân đến thật nhanh, ta mới bị cướp, các ngươi đã đến.”

 

Hắn chỉ liếc mắt.

 

“Tiếc là còn chưa đủ nhanh, trước đó vài ngày còn có người hạ độc thủ, chặt tứ chi của người bị cướp, dùng để đổi tiền tài của Hướng gia.”

 

Thấy điều đó, hắn rất áy náy.

 

Ta càn chắc chắn hắn là Sở tiểu công tử mà ta quen biết.

 

Ta nói.

 

“Sở đại nhân, trong lòng có thiên hạ, không cần để mọi chuyện trong lòng không được giải tỏa. Nếu không phải có Sở đại nhân cứu giúp, sẽ càng có nhiều người bị hại.”

 

Trong mắt hắn có sự vui mừng hoi.

 

“Ngươi là nhị tiểu thư của Mạnh gia?”

 

Lời ta nói trước đó, chính là lúc ly biệt, hắn đã tự tay viết lên thoại bản.

 

Ra là năm đó tháng đó, ta và hắn đều chưa từng quên.

 

Sở Linh Quân không biết được nguyên nhân tình cảm khi còn nhỏ lúc đọc thoại bản, đem nguyên nhân kết quả hỏi ta cho thật rõ ràng.

 

Có lẽ hắn cho rằng ta là một người tốt đáng thương.

 

Thật ra chúng ta lại là người biết mưu tính nhất, ở trong một nơi tối tăm, chỉ cần một tia sáng cũng sẽ lao đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vu-toa-thanh-son/chuong-5.html.]

Giống như ta, thời khắc cuối cùng trước khi ta xuất giá, đã giấu một thanh đao trong tay áo, chuẩn bị đến đêm tân hôn sẽ một đao đ.â.m c.h.ế.t lão già kia.

 

Ta không được dễ chịu, thì tất cả mọi người cũng đừng nghĩ có thể sống tốt.

 

Vào ban đêm, ta liền dùng một chén rượu xuân tình, lật ngã Sở Linh Quân xuống giường.

 

Lúc đó ngoài cửa sấm sét vang dội, giống như trầm mặc lại giống như kịch liệt tuôn ra.

 

Ngọc rơi ngọc nát, dường như không còn trời đất nữa.

 

Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy từ trong n.g.ự.c hắn, nhìn sắc trời một chút, lại nghĩ đến hôm nay là ngày nghỉ mới yên lòng.

 

Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt trong veo của hắn đang nhìn ta, nhưng không lên tiếng.

 

Ta vội vã mang lý do đã chuẩn bị kỹ nói ra.

 

“Công tử đã cứu ta, ta không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp ân tình của công tử.”

 

Ta nhìn những lời hoa mỹ kia viết như vậy, sau một đêm xuân, trước tiên không cần cái gì, chỉ nói lấy lui làm tiến báo đáp ân tình.

 

Theo suy đoán của ta, phần lớn nam nhân đều dính chiêu này, đồng thời sẽ đắc chí về điều này.

 

Thế nhưng Sở Linh Quân nghe lời này xong, đôi mắt đẹp lại tối xuống.

 

Hắn tự lẩm bẩm, giễu cợt cười cười.

 

“Báo đáp? Ân tình?”

 

Hắn ngồi dậy cầm quần áo choàng lên người ta, lại xoay người ra chỗ khác, ánh mắt nhìn thẳng.

 

Ta một bên mặc quần áo, một bên hốt hoảng nghĩ đến nguyên nhân bản thân làm sai ở đâu.

 

Ta thấy hắn đêm qua cũng rất vui vẻ, cũng không thể là xuống giường không nhận người?

 

Đột nhiên vang lên tiếng cười của hắn.

 

“Mạnh Đình Vi, ngươi chỉ coi đây là báo đáp sao?”

 

Dưới sự kinh hãi liền im lặng, mặc dù ta phát hiện được có gì đó khác thường, nhưng cũng không để hắn thấy ta có mưu đồ khác, lại gật gật đầu.

 

“Đúng vậy.”

 

Hắn khẽ cười, dường như có sự lạnh lùng vô tận.

 

Về sau chúng ta cũng không còn tưởng tượng tâm trạng của nhau nữa, hắn muốn đưa ta về Mạnh gia để quay lại cầu hôn, ta sống c.h.ế.t không đồng ý, cũng nói mình không cần gì, chỉ muốn rời xa nơi này.

 

Hắn lại một bộ muốn chịu trách nhiệm đến cùng, làm cho ta rất khó xử.

 

Về sau chúng ta quyết định có một bản thỏa thuận, chờ hắn lấy được thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, ta cũng sẽ không cần lo lắng Sở gia sẽ ghét bỏ dòng dõi của ta.

 

Ta đem miếng ngọc bội kia đưa cho hắn, biểu thị phải cảm tạ hắn thật tốt.

 

Nhưng đôi mắt hắn lại rủ xuống, siết chặt ngọc bội trong tay thành quyền, rốt cuộc nói.

 

“Ta hy vọng ngươi không cần phải báo đáp và cảm tạ ta.”

 

Ta há miệng, lại không nói gì.

Loading...