Vương Gia Giả Ngốc - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-08-27 11:17:16
Lượt xem: 1,144
19
Kiếm vung lên, đầu Triệu Thuần rơi xuống.
Trên nền tuyết trắng, đóa hoa m.á.u bung nở.
Dân tị nạn hoảng sợ kêu lên, run rẩy co lại với nhau.
Ta bước đến hành lễ với họ, lấy ra lệnh bài, lớn tiếng nói: "Ta là nữ nhi của Thái phó đương triều, là vương phi của Cửu Vương gia, lần này vâng mệnh Hoàng thượng đến cứu tế. Xin mọi người yên tâm, triều đình sẽ không bỏ rơi các vị."
"Có, có thật không...? Các người sẽ không g.i.ế.c chúng ta chứ?"
Một giọng nói non nớt vang lên từ đám đông, một phụ nhân lập tức bịt miệng đứa trẻ, hoảng sợ nhìn về phía ta.
"Thật đấy."
Ta mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ kia, ra hiệu cho thị vệ vào xe ngựa lấy ít lương khô phân phát xuống.
"Lương thực ưu tiên cho người già yếu và trẻ nhỏ, ai cảm thấy mình còn cầm cự được thì xin chờ thêm vài canh giờ. Ta đảm bảo trong vòng ba canh giờ, mọi người sẽ được ăn cháo nóng hổi."
Những người xung quanh vẫn còn do dự, lo lắng nhìn t.h.i t.h.ể của Triệu Thuần rồi lại nhìn ta với ánh mắt đầy sợ hãi.
Ta quay sang nhìn huyện úy bên cạnh, kẻ đã sợ đến nỗi ướt đẫm cả quần: "Ngươi tên gì?"
Huyện úy điên cuồng dập đầu: "Hạ quan là Đinh Cửu, hạ quan không muốn chết, không muốn chết... xin tha mạng... xin tha mạng..."
"Triệu huyện lệnh đã phái người từ nha môn đuổi dân chúng bên ngoài thành về lại Hàn thành. Hạ quan đã khuyên can hắn, nhưng hắn cứ khăng khăng đợi lương thảo từ Kinh thành tới rồi mới quyết định..."
Quả nhiên, đúng là bọn tiểu nhân vô liêm sỉ!!!
"Lệ Phong, mang hắn cùng thủ cấp của Triệu Thuần đến gặp bọn thương nhân lương thảo." Ta lạnh nhạt nói: ‘‘Ta tin rằng họ sẽ rất sẵn lòng quyên góp lương thực."
Đinh Cửu run rẩy.
Ta tiếp tục nói: "Sau đó nhờ huyện úy sắp xếp một số nhà cửa cho dân tị nạn tạm trú, rồi mời thêm mấy vị đại phu tới. Ngươi làm được không?"
"Được, được, được..."
Đinh Cửu bị Lệ Phong lôi đi.
Ta hít một hơi thật sâu, định bước lên xe ngựa thì bị Tạ Chiếu Tự chặn lại.
Hắn nói: "Ninh Ninh, nàng chưa dùng bữa trưa."
"Nhưng bên Hàn thành..."
Tạ Chiếu Tự nhẹ nhàng nắm tay ta, giọng trầm ấm: "Ta đã sắp xếp rồi, Ninh Ninh tin ta đi."
Lòng ta bỗng dưng an ổn lại, nhìn thấy thị vệ bận rộn xung quanh, lòng ta dậy lên nhiều cảm xúc.
Đi đến chỗ khuất gió, Tạ Chiếu Tự bẻ nửa cái bánh đưa cho ta: "Ninh Ninh, nàng làm rất tốt. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ g.i.ế.c gà dọa khỉ."
Ta thở phào, bắt đầu gặm bánh: "Vậy người định giả vờ đến khi nào nữa?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chẳng lẽ định cứ giả vờ ngốc nghếch mãi sao...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-gia-gia-ngoc/phan-10.html.]
Một bông tuyết nhẹ rơi xuống vai.
"Cũng không lâu nữa đâu."
20
Người sắp chết, tiềm lực quả thật vô hạn, Đinh Cửu là kẻ khôn lỏi, sợ chết, làm việc lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Không đầy hai canh giờ, lương thảo và cháo nóng đã được đưa tới, hắn còn sắp xếp được mấy căn nhà phía Tây thành cho dân tị nạn tạm trú.
Những người cần an bài đã được an bài, ta cùng Tạ Chiếu Tự lại lên xe ngựa.
Những dân tị nạn sau khi được no bụng liền đồng loạt quỳ xuống trước xe ngựa tạ ơn.
Ta hạ rèm xe, cố gắng giấu đi sự ươn ướt nơi khóe mắt.
"Người nghĩ sao? Khi Lý thừa tướng phát hiện ra những kẻ sát thủ không quay về, hắn liệu có hành động gì không?"
"Hàn thành là địa bàn của chúng ta." Tạ Chiếu Tự cười nhẹ.
Ta có chút mơ hồ: "???"
Xe ngựa dừng lại, Lệ Phong mở cửa xe, trước mặt là cổng thành Hàn thành.
Khác xa với dự tưởng hỗn loạn, cổng thành mở rộng, bên trong vẫn có dân chúng đang buôn bán bình thường.
Một bóng dáng vận y phục trắng tiến lại gần, trên môi nở nụ cười: "Cuối cùng mọi người cũng đến."
Ta sững sờ, người trước mắt là...
Tứ hoàng tử Tạ Chiếu Thần!
Ba năm trước, hắn không chết?
Tạ Chiếu Tự kéo ta xuống xe ngựa, khẽ gật đầu.
Hai vị hoàng tử đứng cạnh nhau, một đen một trắng, giữa khung cảnh tuyết trắng phau nhìn về phía cổng thành Hàn.
Tôn quý tựa như vương giả giữa thời loạn thế này.
Thấy ta bối rối, Tạ Chiếu Thần mỉm cười giải thích: "Ba năm trước, trên đường đi cứu tế, ta bị thích khách ám sát, may mắn giữ được mạng sống.
"Đại ca và Cửu đệ đến Hàn thành an bài dân chúng, thám thính tin tức, nhưng trên đường trở về lại gặp nạn.
"Ba năm nay, ta cải trang thành thương nhân, qua lại mấy thành gần đây, khi biết tin Hàn thành gặp hạn lớn, ta đã nhanh chóng quay lại. Đến nơi thì nhiều dân tị nạn đã bị đuổi về, ta đã thu xếp ổn thỏa cho họ."
Ta thắc mắc hỏi: "Vậy những việc ngươi làm ở Hàn thành, huyện lệnh Chí Dương không biết sao?"
"Không biết." Tạ Chiếu Thần thở dài: ‘‘Hàn thành có một vị huyện lệnh tốt. Khi lương thảo từ Kinh thành mãi không đến, hắn đã định nhảy từ lầu thành xuống viết huyết thư gửi kinh thành, may mà ta kịp ngăn lại. Chuyện ở Chí Dương là do hắn cố gắng điều đình."
Nhìn Hàn thành dần khôi phục sinh khí, ta thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy sau này thì sao? Các ngài định thế nào? Một người tiếp tục mất tích, một người tiếp tục giả ngốc?"
Tạ Chiếu Thần và Tạ Chiếu Tự nhìn nhau mỉm cười.
Tạ Chiếu Tự phủi lớp tuyết trên vai ta: "Kinh thành hiện nay, đại loạn rồi."