Vương Gia Si Tình, Tinh Thông Trà Nghệ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-24 22:48:38
Lượt xem: 4,838
Trong lòng ta vô cùng lo lắng.
Ta nhanh chóng mặc y phục, lấy chiếc hộp nhỏ đựng đầy thuốc và rời đi.
Tuyên Vương đã chờ sẵn bên ngoài đợi ta.
Sao lại bị thương sớm như vậy?
Kiếp trước, tin đại ca bị thương truyền về kinh sau khi ta đã thành thân.
Tuyên Vương thấy ta không ăn không uống, vào cung làm ầm lên mới xin được một vị thái y chuyên về vết thương, đến biên cương chữa trị cho đại ca.
Ba tháng sau, thái y trở về kinh, nói rằng ông đến quá muộn, vết thương của đại ca đã không thể chữa khỏi.
Thái y còn mang về một tin dữ, Thanh Tùng bị trọng thương và qua đời vào ngày ông đến biên cương.
Thanh Liễu đau lòng tột độ, cô nương lanh lợi ngày xưa không còn chút sức sống.
Tưởng rằng sống lại một kiếp ta có thể thay đổi những điều này.
Không ngờ vì ta sống lại mà đại ca và Thanh Tùng lại bị thương sớm hơn.
Nước mắt làm mờ đi mắt ta, Tuyên Vương nhẹ nhàng ôm vai ta dẫn đi.
"Vân Nhã, đừng khóc, lần này có nàng, đại ca chắc chắn sẽ không sao.
"Nàng và ta đều ở đây, nhất định không để huynh ấy gặp chuyện, đúng không?"
Ta cắn răng, cố gắng nén lại nước mắt.
Tuyên Vương dỗ dành:
"Tổ tông, đừng khóc nữa, lát nữa đại ca tưởng ta bắt nạt nàng, nàng muốn huynh ấy chân tay không tiện mà đấu võ với ta à?"
Tên này thật chẳng nghiêm túc gì cả.
Nhưng lời nói chọc cười của hắn khiến tâm trạng ta nhẹ nhõm phần nào.
Trong tiền viện rất ồn ào, giọng đại ca khản đặc:
"Sao các người không lo cho Thanh Tùng, m.á.u của hắn sắp chảy cạn rồi!
"Ta không sao, chỉ là cái gãy chân, không có cũng được."
Hồng Diệp khuyên đại ca:
"Đại thiếu gia, đừng tuỳ hứng, Thanh Liễu và đại phu đang chữa trị cho Thanh Tùng, thương tích của người cũng không ít, cần phải băng bó ngay."
Ta đẩy cửa vào, thấy Hồng Diệp và Lục La đang giữ chặt đại ca đang mặc y phục trong, không để huynh ấy cử động.
Thanh Liễu run rẩy lau vết thương cho Thanh Tùng, nước mắt rơi từng giọt lên y phục nhuốm m.á.u của hắn, khiến màu m.á.u nhạt đi vài phần.
Trong phòng còn có những binh sĩ bị thương khác, phần lớn đều để trần thân trên để quân y tiện chữa trị.
Sắc mặt Tuyên Vương biến đổi, xoay người định chắn ta bên ngoài.
Ta mạnh chân giẫm lên chân hắn, trừng mắt giận dữ:
"Giờ là lúc nào rồi, còn không mau nhường đường."
Hắn đành ấm ức nhường đường cho ta.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Động tĩnh của chúng ta không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của cả phòng.
Đại ca mặt tái nhợt quát:
"Muội đến làm gì? Đây toàn là đàn ông thô kệch, muội là cô nương chưa xuất giá..."
Ta không nói hai lời, lấy thuốc trị thương từ hộp ra, rắc lên vết thương ở chân đại ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-gia-si-tinh-tinh-thong-tra-nghe/chuong-7.html.]
Vết thương đã được làm sạch từ trước.
Chai thuốc này là kim sang dược được ban tặng, ta đã trộm từ kho của phụ thân.
Thuốc hiệu nghiệm nhưng rất đau, đại ca đau đến nổi gân xanh, quên cả mắng ta.
Băng bó xong cho đại ca, ta đi đến chỗ Thanh Liễu.
Bóng tối bị che khuất, Thanh Liễu ngẩng đầu nhìn.
Vừa thấy ta, nô tì đang âm thầm rơi lệ lập tức kêu khóc:
"Tiểu thư... Tiểu thư... đại ca của nô tỳ bị trọng thương."
Ta đưa dược cho nàng ấy:
"Thanh Liễu, ngươi phải vững lòng, thuốc trong hộp này dùng được thì cứ dùng, mạng người lớn hơn trời."
Thanh Liễu lắc đầu không dám dùng:
"Đây đều là thuốc quý được ban tặng, đại ca của nô tỳ sao dám dùng những thứ này."
Ta mở hộp thuốc.
"Thanh Tùng là ân nhân cứu mạng của đại ca ta, cũng là ân nhân của Tạ gia, có gì không dùng được, ngươi cứ dùng đi."
Đại ca không còn làm loạn nữa, Lục La và Hồng Diệp cũng buông huynh ấy ra, đến bên ta cùng khuyên Thanh Liễu.
"Thanh Liễu, ngươi cứ yên tâm dùng."
Thanh Liễu gật đầu:
"Đại ân của tiểu thư, Thanh Liễu suốt đời không trả hết."
"Đừng nói nhiều, cứu người quan trọng hơn."
Trong hộp thuốc toàn là kim sang dược, ta đã trộm từ kho của phụ thân trước khi rời đi.
Thanh Liễu rắc thuốc cầm m.á.u lên vết thương của Thanh Tùng, chọn vài loại dược liệu đưa cho Lục La nhờ nàng ấy sắc thuốc.
Ta lấy một chai thuốc trị thương đưa cho quân y, bảo ông rắc lên vết thương của binh sĩ.
Quân y vuốt ve phụ chai thuốc, cảm thán:
"Đây là kim sang dược?"
"Ừm, trong hộp còn nhiều, ông dùng hết thì lấy thêm."
"Đại ân của tiểu thư, ta..."
Lão quân y lẩm bẩm, Tuyên Vương nãy giờ không nói gì liền quát:
"Đừng lảm nhảm như đàn bà nữa, vài ngày nữa sẽ có một xe thuốc này chuyển đến, ngươi dùng để tắm cũng đủ tắm cả năm."
Quân y không dám nói thêm lời nào.
"Đại muội, xong việc thì ra ngoài."
Đại ca giọng khản đặc đuổi ta.
Tuyên Vương nhướng mày với ta, kéo tay lôi ta ra ngoài.
Đi xa vẫn nghe tiếng đùa cợt của binh sĩ.
"Có vết thương mới là nam nhi thực thụ."
Lão binh khoe khoang với tân binh.
Tân binh đau đến trán ướt đẫm mồ hôi, vẫn không quên đáp lời.
"Vâng, bách phu trưởng nói phải."