Vương Gia Si Tình, Tinh Thông Trà Nghệ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-24 22:48:40
Lượt xem: 5,045
Kim sang dược ngự ban quả thật không tồi.
Binh lính bị thương chỉ nghỉ ngơi ba ngày đã bắt đầu luyện binh.
Ta đã làm một chút đồ vật.
Kiếp trước ta học y với Thanh Liễu, vô tình phát hiện rượu trắng sau khi tinh chế có thể ngăn viêm nhiễm.
Ta sao chép lại từ kiếp trước, tinh chế ra không ít để giúp họ ngăn viêm.
Đại ca mỗi lần đau đến mức lăn lộn.
Nhưng may thay sau khi thoa lên vết thương không bị viêm nhiễm.
Vết thương sâu đến tận xương trên chân của huynh ấy từ từ lành lại, mọc ra thịt mới, vừa ngứa vừa đau.
Thanh Liễu và hai người kia bận rộn chăm sóc Thanh Tùng đang hôn mê, không có thời gian để ý đến ta.
Tuyên Vương thấy cơ hội chớp lấy, tỏ rõ sự hiện diện trước mặt ta và đại ca.
Đại ca từ lúc ban đầu kinh ngạc đến giờ trở nên thờ ơ.
Không những thế, huynh ấy còn thản nhiên sai bảo Tuyên Vương làm việc này việc nọ.
Đau quá còn gọi tên Tuyên Vương.
“Hoài Ngọc, Hoài Ngọc, đưa cho ta chút rượu để giảm đau.”
Lúc này, Tuyên Vương sẽ buông việc đang làm, hớt hải đi lấy rượu cho đại ca.
Còn đưa cốc rượu đến bên môi đại ca, để huynh ấy nhấp một ngụm.
Không thể không nói, hai người thật sự rất thân thiết.
Thanh Tùng hôn mê suốt mười ngày mới tỉnh.
Đại ca vỗ vai huynh ấy khen ngợi:
“Tiểu tử, số đào hoa không nhỏ, ba cô nương ngày đêm chăm sóc ngươi, thiếu gia nhà ngươi đây cũng không có phúc phận này.”
Thanh Tùng yếu ớt cười với đại ca:
“Tạ ơn thiếu gia đã không từ bỏ....”
Đại ca lại nhẹ nhàng vỗ vai Thanh Tùng.
“Nghỉ ngơi chút đi, dưỡng sức khỏe, tiếp tục làm cánh tay trái của thiếu gia nhà ngươi.”
Nói xong, huynh ấy không quay đầu lại mà ra khỏi phòng.
Ta liếc nhìn, thấy mắt đại ca đỏ hoe.
Tuyên Vương bên cạnh ta ghen tị nói:
“Huynh ấy vì hắn mà khóc, nam nhân cũng có thể khóc mà.”
Ta nhẹ nhàng đáp lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-gia-si-tinh-tinh-thong-tra-nghe/chuong-8.html.]
“Chàng ghen tị sao?”
Tuyên Vương ngạc nhiên:
“Nàng nghĩ gì vậy, nếu có ghen ta cũng chỉ ghen với nàng thôi, ta chỉ là muốn nói với nàng, nam nhân cũng có thể khóc.”
Hừ, có thể khóc là có thể khóc, nhưng không phải như ngươi, nói không lại là khóc ngay.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Thanh Tùng tỉnh lại, Hồng Diệp và Lục La không tiện chăm sóc hắn nữa.
Hai người bọn họ suốt ngày theo ta, Tuyên Vương không có cơ hội tiếp cận ta.
Khiến hắn ấm ức không thôi.
Lợi dụng cơ hội là nói xấu Hồng Diệp và Lục La.
“Hồng Diệp vẫn như trước, nên sớm gửi nàng đến viện ni cô, để nàng ngày ngày niệm kinh.
“Lục La cô nương nghe lời ta nhất, giờ lại đề phòng ta như đề phòng trộm, chậc chậc chậc.”
Ta im lặng.
Sau khi xuất giá, Hồng Diệp trở nên chín chắn, đáng tin cậy, trở thành quản sự của ta, sau khi búi tóc, càng nói nhiều hơn.
Tuyên Vương không kiềm chế trong chuyện chăn gối, khiến ta mệt mỏi không ít, Hồng Diệp xót chủ nhân, nhiều lần khuyên can Tuyên Vương.
Tuyên Vương vừa nhát gan vừa bướng bỉnh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám làm gì Hồng Diệp.
Còn Lục La, hoàn toàn là hai người cùng sở thích ăn uống.
Ta xuất giá không bao lâu, Lục La gả cho thị vệ thân cận của Tuyên Vương.
Lục La nấu ăn rất giỏi, thường nấu ăn riêng cho phu quân, Tuyên Vương mỗi lần đều đến ăn chực.
Tuyên Vương còn mời Lục La làm đầu bếp cho tửu lâu của hắn, cơm cha áo mẹ, Lục La có thể không nghe lời ngài ấy sao?
Không thể tiếp cận ta, Tuyên Vương lấy cớ chăm sóc đại ca bệnh tật của ta, có việc không có việc đều đến doanh trại.
Chẳng bao lâu, doanh trại lan truyền tin đồn, Tuyên Vương và nữ y mới đến doanh trại có quan hệ mờ ám.
Tin đồn, tuyệt đối là tin đồn.
Tuyên Vương sao có thể?
Dù trong lòng nghĩ hắn không như vậy, nhưng ta vẫn ôm tâm trạng mơ hồ không rõ, đến doanh trại.
Tất nhiên, không đi bằng đường chính.
Trong doanh trại, ngoài nữ y và quân kỹ, nơi khác hiếm có nữ nhân.
Ta muốn bái sư, bái quân y làm sư phụ.
Trước tiên ta đã thương lượng với quân y, sau đó cùng Thanh Liễu giả nam trang vào doanh trại.
Vào trướng, quân y cúi đầu chào ta.
“Tiểu thư lần trước cung cấp phương pháp tinh chế rượu trắng, cứu không ít binh sĩ, tại hạ chưa kịp cảm tạ tiểu thư, không dám nhận tiểu thư làm đệ tử, chỉ có thể trao đổi học hỏi.”
Lão quân y sống c.h.ế.t không chịu nhận ta làm đệ tử, ta đành thôi.