Vương Triều Năm Ấy - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-17 16:37:50
Lượt xem: 4,096
"Nếu không, e là đến cả những hài tử trong nhà cũng không thể giữ được mạng."
Ta quỳ trên mặt đất, ánh mắt vô tình lướt qua phụ thân ta, rồi lại cúi đầu quỳ xuống.
Nhị lão gia quả nhiên bị ta thu hút, ánh mắt cũng nhìn theo, ông vỗ tay nói: "Đúng rồi, Quan Thanh, dáng người ngươi giống Tam đệ, lại không thường ra ngoài làm việc, vậy thì ngươi hãy thay thế Tam đệ đi."
Ta cúi đầu, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Sắc mặt phụ thân ta vô cùng khó coi.
Đại phu nhân kêu lên: "Không được!"
Nhị lão gia tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Có gì mà không được?"
Đại phu nhân không nói nên lời, nhưng ta biết rõ nguyên nhân.
Kiếp trước sau khi phụ thân ta trở thành tướng quân, mẫu thân ta đến cửa cầu xin ông ta chuộc thân cho ta, lại bị người của tân phu nhân sai đánh đuổi.
Hôm đó mẫu thân ta bị thương nặng rồi qua đời, ta đã tìm người hỏi thăm về tân phu nhân này, được biết nàng ta có một nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-trieu-nam-ay/4.html.]
Ta ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, sự lo lắng của bà ấy hiện rõ trên mặt, và ở đuôi lông mày, một nốt ruồi đỏ khiến mắt ta đau nhói.
Tổ chim đã bị phá, làm sao còn có thể có trứng lành? Tô gia rơi vào cảnh này, nhưng Đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh đều đã trốn thoát. Nếu không phải Tô Nguyệt Oanh quá phô trương, cứ buổi thơ hội nào có liên quan đến vụ án gian lận cũng có mặt, thì có lẽ cũng đã c.h.ế.t giả để trốn biệt tăm như Đại phu nhân rồi.
Ta đoán, họa lớn của Tô gia rất có thể có liên quan đến phụ thân ta.
Ông ấy muốn đưa Đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh đi, sao lại có thể rơi vào cái bẫy c.h.ế.t người này?
Phụ thân ta vội vàng quỳ xuống: "Kẻ hèn này vụng về, nếu mạo nhận Tam lão gia, e là chỉ trong chốc lát sẽ bị phát hiện!"
Đại phu nhân thậm chí còn không kịp lau nước mắt trên mặt, vội vàng nói: "Quan Thanh không phải nô bộc sinh ra trong nhà, sao có thể được? Ta sẽ đi tìm một người sinh ra và lớn lên trong phủ để thay thế."
Nghe đến đây, ta đột ngột ngẩng đầu: "Thưa phu nhân, phụ thân ta vô cùng trung thành. Trước đây khi phu nhân gặp ác mộng, cần m.á.u người để trấn an, ông đã lập tức cho mẫu thân ta lấy một bát m.á.u tươi. Nghe tin Đại tiểu thư gặp chuyện, phụ thân ta trong lúc hoảng loạn đã làm vỡ bài vị của lão gia. Sao phu nhân có thể lấy lý do ông không phải nô bộc sinh ra trong phủ để nghi ngờ lòng trung thành của ông ấy chứ?"
Đại phu nhân giận dữ nói: "Quan Trình, đó là phụ thân ngươi đấy!"
"Chính vì là phụ thân ta, nên ta mới không cho phép bất cứ ai bôi nhọ ông ấy!" Ta phẫn nộ nói, "Trước đây ta không hiểu ý của phụ thân, không gánh tội thay Đại tiểu thư, khiến lòng trung thành của phụ thân không được nhìn nhận. Lần này, dù thế nào ta cũng sẽ để phụ thân được bày tỏ lòng trung thành của mình."
Ta lại quay đầu dập đầu trước phụ thân ta: "Phụ thân, người đi đi, đừng lo lắng cho con và mẫu thân. Những gì phụ thân dạy nhi nữ về sự cung kính khiêm nhường, về lòng trung nghĩa vẹn toàn, nhi nữ đều sẽ ghi nhớ trong lòng."
"Tốt!" Nhị lão gia vỗ tay, "Quan Thanh, trước đây ta không ngờ bên cạnh đại ca lại có người trung thành tận tâm như ngươi."