Vương Triều Năm Ấy - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-17 16:38:05
Lượt xem: 1,770
Tiếng quan binh vang lên từ sân trước.
"Nhanh lên," Nhị lão gia nói khẽ, "Làm theo lời ta nói."
Nói xong, ông ta lại vỗ vai phụ thân ta: "Chỉ là thay Tam đệ chịu vài ngày trong đại lao thôi, Tô gia sẽ lo liệu ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu oan ức trong đó."
Ta nghe câu nói này giống hệt như kiếp trước phụ thân ta bảo ta thay Tô Nguyệt Oanh nhận tội, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Khi ta về đến nhà, mẫu thân đang ngồi bên bàn lau nước mắt. Thấy ta trở về, người trợn tròn mắt: "A Trình?"
“Mẫu thân, là con đây." Ta ôm chầm lấy người, áp mặt vào n.g.ự.c người.
"Là lỗi của mẫu thân, mẫu thân không nên để phụ thân con mang con đi," Nước mắt chảy theo những nếp nhăn trên mặt người, mẫu thân ôm chặt lấy ta, "Con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Phụ thân ghét bỏ mẫu thân, điều này ta vẫn luôn biết.
Ta cứ nghĩ là do mẫu thân ít nói, còn phụ thân thì quá bận rộn. Ta cũng từng thắc mắc, phụ thân là người bên cạnh Đại lão gia, cũng có chút thể diện, còn mẫu thân chỉ là một nữ nhân giặt giũ. Ta là người sinh ra trong phủ, đáng lẽ phải được sắp xếp làm việc ở nội viện, nhưng từ năm bảy tuổi ta đã phải làm việc ở hoa viên. Khi còn nhỏ, không bê nổi chậu hoa còn bị phạt.
Quản gia không chỉ một lần đề cập đến việc điều ta sang làm những công việc nhẹ nhàng hơn, nhưng phụ thân ta lại nói: "Không cần thiên vị cho nó."
Hoa viên vốn là nơi làm việc vất vả, trước đây chưa từng có đứa trẻ nào phải vào đó, sao ta mới bảy tuổi đã bị đưa vào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-trieu-nam-ay/5.html.]
Kiếp trước, khi phụ thân ta bảo ta nhận tội thay, đó là lần đầu tiên ông ta cười với ta và mẫu thân.
Ta cứ nghĩ chỉ cần nghe lời ông ấy, ông ấy sẽ đối xử tốt với mẫu thân.
Cho đến khi mẫu thân bị Đại phu nhân sai người đánh chết, ông ấy chỉ nắm tay Đại phu nhân mà nói: "Đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng đâu."
Người nữ nhân đã sinh con đẻ cái, giặt giũ cơm nước, chăm sóc ông ta nửa đời người, cuối cùng chỉ nhận được một câu, "Không đáng."
Ta và mẫu thân, chẳng qua chỉ là một trò cười.
Sự thanh liêm, trung nghĩa mà ông ta luôn tỏ ra, chỉ là vỏ bọc để che đậy cho việc Đại phu nhân hành hạ ta và mẫu thân.
Ta ôm chặt mẫu thân: "Con sẽ không rời xa người nữa."
Ngày hôm sau, Hứa Mộc đến tìm ta.
Hứa Mộc và ta là thanh mai trúc mã, lớn lên đã đính hôn với nhau. Ta chăm sóc mẫu thân ở góa của hắn suốt mười năm, vậy mà hắn lại nhẫn tâm chặt ta thành nhân côn.
"Có việc gì?" Ta lạnh lùng nhìn hắn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người này.
“A Trình." Hứa Mộc tiến đến ôm ta, nhưng ta né tránh.