Xin Đừng Trèo Cao - 09
Cập nhật lúc: 2024-08-13 23:26:20
Lượt xem: 1,169
Sau khi kết hôn với Chu Tư Viễn, Lê gia đã tặng cho chúng tôi một biệt thự lớn nằm ngay trung tâm thành phố, vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh, vị trí vô cùng thuận lợi.
Khi chúng tôi đến biệt thự, tôi phát hiện trước cửa có hai người đang đứng đợi – không ai khác chính là Lê Tụng và cô bạn gái nhỏ của anh ta.
Tôi xuống xe, cùng Chu Tư Viễn bước tới.
“Hai người đến nhà tôi làm gì?”
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
Lương Duyệt Nhi nhút nhát núp sau lưng Lê Tụng, trông như thể tôi là kẻ hung ác đã làm cô ta hoảng sợ.
Nhìn thấy tình cảnh đó, lòng tự tôn của Lê Tụng tức thì bùng nổ:
“Nhà của cô? Đây là biệt thự mà mẹ tôi tặng cho tôi, tôi mới là người nên hỏi các người làm gì ở đây!”
Đúng lúc này, quản gia của biệt thự bước ra, chào đón chúng tôi: “Thiếu gia, phu nhân, hai người đã đến rồi.”
Tôi chưa kịp bước đi thì Lê Tụng đã kéo Lương Duyệt Nhi định bước vào nhà, nhưng bị quản gia chặn lại: “Thưa ông, xin đừng tùy tiện xông vào nhà của người khác.”
“Lão Lý, ông làm cái gì vậy? Đây là nhà của tôi mà! Mấy ngày trước tôi còn đến đây, ông không tin tôi sao?”
“Hiện giờ ngôi nhà này không còn liên quan đến anh nữa, ổ khóa cũng đã được thay đổi. Nếu anh cố tình xông vào, thì đó sẽ là hành vi xâm phạm gia cư bất hợp pháp. Anh có quyền gì mà nói ông ấy không tin anh?” Chu Tư Viễn nhàn nhạt nói, rồi quay sang quản gia: “Ông làm rất đúng, lát nữa tôi sẽ bảo người tăng lương cho ông.”
Lê Tụng, người vốn quen sống trong nhung lụa, bỗng nhiên bị hạ bệ như vậy, liền trở nên lúng túng, đứng đờ đẫn tại chỗ.
Lương Duyệt Nhi nhẹ giọng nói, đôi mắt long lanh nhìn Chu Tư Viễn: “Giang tiểu thư, Chu tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không cố ý quấy rầy, chỉ là…”
Chu Tư Viễn liền cắt ngang lời cô ta: “Nếu đã biết sai, thì mau rời đi.”
Tôi không cần phải lên tiếng, chỉ mỉm cười kéo tay anh đi vào trong biệt thự, để lại Lê Tụng và Lương Duyệt Nhi đứng chôn chân trước cổng sắt.
Trong sân có một cái xích đu, ánh nắng chiếu xuống thật ấm áp, đúng là một ngày đẹp trời để thư giãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xin-dung-treo-cao/09.html.]
Chẳng bao lâu sau, bố mẹ chồng tôi cũng đến. Chúng tôi dự định sẽ dùng bữa trong phòng tân hôn.
Lê Tụng như nhìn thấy cứu tinh, vội vã chạy đến: “Bố mẹ, hai người đến rồi!”
Anh ta chỉ vào cái xích đu trong sân: “Ngôi nhà này trước đây mẹ đã mua cho con để làm phòng cưới, nhưng giờ họ không cho con vào và đã đổi khóa.”
Bố chồng tôi cau mày: “Tại sao lại để anh vào? Ngôi nhà này vốn là để chuẩn bị cho con trai ruột của ta, giờ anh không phải con ta, anh còn muốn vào làm gì?”
Lê Tụng rõ ràng bị đả kích, cúi đầu xấu hổ. Lương Duyệt Nhi liền lên tiếng:
“Thưa chú, thưa cô, dù sao anh ấy cũng đã sống với các người hơn hai mươi năm, các người cũng đã bỏ ra biết bao công sức để nuôi dạy anh ấy. Cho dù không có quan hệ m.á.u mủ, nhưng cũng có tình cảm mà!”
Bố chồng tôi đáp: “Đúng vậy, chúng ta đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để nuôi dưỡng anh ta, nhưng kết quả là công ty chi nhánh bị anh ta làm rối loạn, suốt ngày dẫn phụ nữ đi chơi bời lãng phí, còn dám biến mất không dấu vết. Nghĩ lại thì những gì ta đầu tư vào anh ta đúng là lãng phí!”
Lê Tụng cúi đầu, không thể nói thêm gì.
Thực ra trước đây anh ta không đến nỗi tệ như vậy, chỉ có chút ngây ngô. Chuyện thay đổi bắt đầu khi điền nguyện vọng vào đại học. Mặc dù gia đình yêu cầu anh ta học ở một trường đại học trong thành phố, nhưng anh ta lại lén chọn một trường cách xa hàng ngàn dặm, cùng thành phố với Lương Duyệt Nhi.
Thoát khỏi sự kiềm chế của bố mẹ, anh ta lao vào những trò ăn chơi trác táng, bỏ bê việc học hành, và cuối cùng trở thành một kẻ vô dụng.
Tuy nhiên, Lê Tụng nghĩ rằng gia đình mình giàu có, và vẫn có người sẽ che đỡ cho anh ta. Nhưng Lê gia cuối cùng cũng từ bỏ anh ta.
Lê mẫu nhìn Lương Duyệt Nhi, cười nói: “Hai người thật sự là yêu nhau lắm đúng không?”
Bị hỏi bất ngờ, Lương Duyệt Nhi vội vàng gật đầu: “Vâng.”
“Nếu thật lòng yêu nhau, thì phải vượt qua mọi khó khăn. Chuyện này chỉ là một thử thách nhỏ, điều quan trọng là hai người ở bên nhau, đúng không?” Lê mẫu nói, rồi quay sang Lê Tụng: “Với lại, bạn gái của anh không phải là người coi trọng vật chất, đúng không? Anh không có nhà, không có xe, không có tiền, cũng không cần lo.”
Nói xong, bà cười tươi đi về phía tôi: “Giang Vãn này, mẹ vừa đi dạo thấy hai cái túi này rất hợp với con, xem thử xem con có thích không.”
“Cảm ơn mẹ.”
Tôi không khách sáo nhận lấy. Lương Duyệt Nhi đứng ở cửa nhìn tôi, tức đến nỗi suýt chút nữa muốn xông vào đánh nhau.