XUÂN DI NƯƠNG - Chương 22 + 23 + 24
Cập nhật lúc: 2024-06-08 23:21:41
Lượt xem: 2,028
22
Quốc công gia giam cầm cô gia suốt năm năm, cuối cùng hắn cũng tỏ vẻ hối cải.
Hắn khóc lóc trước mặt thị vệ, xin được gặp Quốc công gia một lần.
Đời trước, ta nhớ rõ hắn đã mưu mô hại c.h.ế.t Quốc công gia như thế nào.
Hắn tuyệt đối không phải là thật lòng hối cải.
Nhưng Quốc công gia vẫn chưa hết hy vọng với nghĩa tử này, đồng ý gặp hắn.
Nhìn Quốc công gia, ta suy nghĩ miên man, nhiều năm qua, vị trí của ta trong lòng Quốc công gia rốt cuộc là bao nhiêu?
Có lẽ, vẫn cần phải thêm một liều thuốc mạnh nữa.
Gặp lại cô gia, hắn gầy gò, sắc mặt tái nhợt, quỳ dưới chân Quốc công gia, khóc lóc thảm thiết, xin cha tha thứ.
Quốc công gia thở dài, cuối cùng cũng mềm lòng.
Ông ấy thả hắn ra, rồi cho người bày tiệc rượu, cùng hắn ăn uống tâm tình.
Sau ba tuần rượu, Quốc công gia đã có vài phần say, đột nhiên có thích khách xông vào, cầm kiếm lao thẳng vào Quốc công gia.
Ta hoảng hốt lao đến, nhận lấy nhát kiếm vào bụng, mềm nhũn ngã vào lòng Quốc công gia.
Cảm nhận tay ông ấy ôm ta run rẩy, ánh mắt hiện tia lo lắng.
Ta đùa cợt trong cơn đau, nghĩ rằng, lão già này, cuối cùng cũng có chút tình cảm với ta rồi sao?
Đầu óc mơ màng, sức lực dần tan biến.
Nếu ta không qua khỏi, đó cũng là số mệnh của ta.
Chỉ mong rằng vì ta mà ông ấy sẽ đối đãi tốt với Tử An.
23
Thật may, ta là người mệnh lớn.
Hôn mê ba ngày rồi tỉnh lại.
Khi mở mắt, nhìn thấy Quốc công gia râu ria lởm chởm, đang canh bên giường.
Ba ngày không tắm rửa, trông ông ấy như một kẻ thảo khấu* trên núi, càng thêm dữ tợn.
(*) thảo khấu: thổ phỉ, đạo tặc
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-di-nuong/chuong-22-23-24.html.]
Thấy ta tỉnh lại, ông ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khẽ nói: "Xuân Đào, đời này, ta tuyệt đối không phụ tấm chân tình của nàng."
Chân tình hay không, tất cả đều do ta diễn giỏi.
Nhưng nghe được câu này của ông ấy, ta cũng thấy không uổng công bao năm qua phải hạ mình.
Thích khách đã được điều tra, là người của cô gia.
Hắn muốn g.i.ế.c Quốc công gia, khi Tử An còn nhỏ, Quốc công gia mà chết, cả phủ quốc công rộng lớn này, chỉ còn mình hắn làm chủ.
Lúc đó, ta và Tử An không cha không mẹ, chẳng phải sẽ bị hắn tùy ý chà đạp sao.
Dù là cha con, Quốc công gia cuối cùng vẫn không thể tự tay xuống tay.
Cô gia bị quan phủ bắt giữ, tội danh mưu sát Quốc công gia là tử tội, đến mùa thu sẽ xử trảm.
Sau chuyện này, Quốc công gia đối xử với ta tốt hơn nhiều.
Có lẽ ông ấy đã thật sự đặt ta trong lòng.
Chúng ta giống như một đôi phu thê bình thường, cùng ăn, cùng sống, cùng dạy dỗ con cái.
Nhưng ông ấy vẫn không phong ta làm chính thất.
24
Ta làm thiếp suốt đời.
Dung Tử An mười sáu tuổi, Quốc công gia bốn mươi tám tuổi.
Ông ấy liều mạng, cuối cùng cũng đánh lui quân địch, nhưng lại bị trọng thương.
Đại phu nói vết thương đến phổi, không thể chữa khỏi.
Ông ấy giữ lại một hơi thở, từ biên cương trở về kinh thành.
Khi ta gặp lại, lão già ấy nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, chỉ còn một hơi thở. "Xuân nương," ông ấy gọi ta.
Ta đáp lại, quỳ bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ấy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mắt ông ấy đã mờ đục, "Xuân nương, ta đã xin chỉ, bảo hoàng thượng thu hồi tước vị Trấn Quốc công rồi..."
Mắt ta đột nhiên ướt, nghẹn ngào đáp lại: "Ta biết rồi."
Ông ấy thở dài: "Đời này ta không thể có con trai chính thất. Nàng yêu ta bao năm, ta không xứng với nàng, cuối cùng vẫn để nàng làm thiếp."
Ta đã giả vờ tình cảm suốt nửa đời, có con trai, lại là thiếp duy nhất của Quốc công gia, không hề thiệt thòi.
Ta lắc đầu, mắt đỏ hoe nói: "Được làm thiếp của Quốc công gia, là phúc phận của ta."