Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUÂN DI NƯƠNG - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-06-08 23:22:11
Lượt xem: 1,809

[Ngoại truyện]

Ba mươi hai tuổi, ta trở thành quả phụ xinh đẹp. 

Cuối cùng không còn phải sống ngày ngày hạ mình lấy lòng người khác nữa.

Hoàng đế nể mặt Quốc công gia có công, dù thu hồi tước vị Trấn Quốc công, nhưng vẫn phong ta làm lão thái quân. 

Còn gả Dung Tử An cho một vị công chúa không được sủng ái.

Là phò mã, Dung Tử An cả đời không được vào triều làm quan. 

Kỹ năng của cha dạy cho, hẳn không cần dùng đến nữa. 

Nhưng công chúa nhỏ dung mạo tốt, tính tình hiền dịu, Dung Tử An rất hài lòng.

Thành thân xong, hai người suốt ngày ra ngoài, tự xưng là đôi phu thê hiệp khách lang bạt giang hồ. 

Dĩ nhiên, hiệp khách cũng cần ăn uống, thỉnh thoảng lại viết thư về, xin ta gửi bạc.

Dung Duyệt đã lấy chồng sinh con, thấy ta cô đơn trong phủ, thường mang con về thăm ta. 

Ba mươi hai tuổi, ta đã là bà ngoại. 

Còn trẻ mà đã như một lão bà rồi.

Nửa đời sau của ta sống rất thoải mái. 

Ta vô tình sống đến tám mươi tuổi. 

Gần đây ta bị cảm lạnh, thường xuyên mơ màng ngủ, mỗi lần ngủ là ngủ đến hai ba ngày. 

Nhắm mắt lại, thường mơ thấy Quốc công gia, ông ấy luôn tức giận nhìn ta, nói đã chờ ta bốn mươi năm rồi, mắng ta là kẻ lừa đảo, nói yêu ông ấy, kết quả nhiều năm vậy cũng không đi tìm ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-di-nuong/ngoai-truyen.html.]

Ta không thể nói gì, chỉ biết hổ thẹn. 

Ta quả thực đã lừa ông ấy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lần này ngủ lâu hơn, mở mắt ra, thấy cả nhà đông đủ, ai cũng mắt đỏ hoe nhìn ta. 

Dung Duyệt giờ đã là nữ nhân trung niên, bế cháu ngồi bên cạnh. 

Dung Tử An và tiểu công chúa đã không còn sống cuộc sống lang bạt nữa, con trai của họ đã hai mươi lăm tuổi rồi. 

Đứa trẻ này rất giống nội tổ phụ, cao lớn vạm vỡ, học hết kỹ năng của cha, thậm chí còn vượt trội, dần có phong thái của nội tổ phụ ngày trước.

Cha mẹ đứa trẻ không có trách nhiệm, khi nó vừa ra đời, hai người đã bỏ đi lang bạt giang hồ. 

Nó coi như là do ta nuôi lớn. 

Bây giờ, đứa trẻ cao lớn nắm tay ta, khóc sưng cả mắt.

Ta mỉm cười: "Con sinh ra giống nội tổ phụ, nhưng tính cách lại không giống, nội tổ phụ con không bao giờ khóc như vậy."

Nó đỏ mắt, kéo tay ta, lẩm bẩm nói muốn giống nội tổ phụ, trở thành đại anh hùng. 

Giờ biên cương loạn lạc, hoàng đế không có ai để dùng, tài năng của nó không thể lãng phí, nên lệnh cho nó chuẩn bị ra biên cương đánh giặc.

Ta gật đầu, dặn dò: "Nhớ, không được công cao lấn chủ. Đánh xong rồi thì cùng cha mẹ con lang bạt giang hồ. Phong thưởng không từ chối hết, cũng phải nhận một ít, sau này lang bạt giang hồ, sẽ cần tiền bạc."

Nó gật đầu mạnh mẽ.

Ta lại cảm thấy buồn ngủ rồi, cứ thế mà mơ màng nhắm mắt lại.

Lần này, có lẽ thật sự ta sẽ đi tìm lão già đó rồi.

(Hoàn)

Loading...