Xuân Sơn Có Tĩnh Thư - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-10-23 20:58:00
Lượt xem: 1,010
02
Khi Bùi Xuân Sơn cười, gương mặt vốn dữ tợn của hắn bỗng trở nên thân thiện hơn nhiều.
Đôi mắt ấy sáng ngời, phản chiếu hình ảnh của một ta bệ rạc.
Ta cũng gật đầu phụ họa, nhảy lên vài cái tại chỗ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đại ca nhận ra Bùi Xuân Sơn muốn xen vào chuyện này, liền đặt t.h.i t.h.ể của cha xuống đất, lao tới định ngăn cản.
Ta cau mày, tiến tới kéo lấy cánh tay bọc giáp lạnh lẽo của Bùi Xuân Sơn, chỉ về phía t.h.i t.h.ể của cha.
Bùi Xuân Sơn cúi xuống nhìn tay ta, sững sờ một lúc, rồi quay đầu lại, vung cây thương dài, khiến đại ca vấp ngã.
Ta chạy tới nâng t.h.i t.h.ể của cha lên, kéo tay áo của bộ váy cưới đỏ, giúp ông lau sạch khuôn mặt.
Những ngày qua, ta khóc đến cạn khô nước mắt, giờ khi lại rơi lệ, cũng không còn cảm thấy đau nữa.
Gia đình nào có người ra trận, mỗi lần chia ly đều coi như lần cuối cùng.
Cha ta đã lớn tuổi, lại mang đầy thương tích cũ, lần này xuất chinh lâu như vậy, ta sớm đã chuẩn bị tinh thần ông sẽ không trở về.
Nhưng khi thấy t.h.i t.h.ể của cha, chạm vào tấm lưng lạnh lẽo của ông, ta vẫn không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Chính tấm lưng gầy guộc ấy đã che chở cho ta một bầu trời, nay đã mãi mãi không thể đứng lên nữa.
Bỗng chốc, một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai ta.
“Ta sẽ ở lại chôn cất phụ thân ngươi rồi mới đi.”
Lòng bàn tay nóng hổi như ngọn lửa trong lò.
Bùi Xuân Sơn áp giải đại ca và tẩu tẩu của ta, cùng ta đào huyệt chôn cất phụ thân.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng rực rỡ của ráng chiều chiếu lên y phục ta càng thêm đỏ thắm.
Ta căm hận tẩu tẩu, bởi vì muốn ép ta mặc áo cưới, bà đã xé rách bộ y phục duy nhất che thân ta.
Giờ đây quỳ bái trước mộ phụ thân, ta lại không có lấy một bộ áo tang.
Bùi Xuân Sơn thấy ta siết chặt vạt váy, dường như nhận ra sự lúng túng của ta.
Hắn cởi bỏ giáp, tháo xuống chiếc áo màu xám bạc, lặng lẽ khoác lên người ta.
Không rõ vì ta ngây thơ hay vì lòng tốt ấy đối với ta quý giá đến mức khó tin.
Trái tim ta dường như lay động bởi Bùi Xuân Sơn, cũng chỉ vì chiếc áo khoác hắn tặng dưới ráng chiều thu hôm đó.
Sau khi chôn cất phụ thân, đại ca ta cảnh giác nói: “Bùi gia, tiểu nhân xin tiễn ngài xuống núi. Đi thêm vài dặm nữa là có thể vào thành, từ đây về sau, ngài cũng không cần phải tới nơi rừng núi hẻo lánh này nữa.”
Bùi Xuân Sơn đứng thẳng, mặc lại giáp.
Hắn quay lưng về phía ta, ta hiểu rằng một khi hắn bước đi, chúng ta sẽ như trời Nam biển Bắc, chẳng bao giờ còn gặp lại.
Ta sẽ bị đại ca trói đưa tới nhà đồ tể, đổi lấy hai con lợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-son-co-tinh-thu/phan-2.html.]
Ta sẽ sinh con nối dõi, chăm sóc việc nhà cho đến khi c.h.ế.t đi, mà chẳng ai nghe được tiếng lòng ta.
Rồi một ngày nào đó, ta sẽ nghe tin muội muội lớn lên, đi vào con đường của ta, mà ta chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Ta vốn đã cúi đầu, nhắm mắt nhìn thấy một cuộc đời xám xịt của mình, nhưng bỗng nghe thấy Bùi Xuân Sơn dõng dạc hỏi:
“Cô nương nhà họ Thường, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?”
Ta mở mắt ra, nhìn vào bóng lưng to lớn kia, không dám tin.
Ta mở miệng, trong lòng kêu lên nhiều lần “nguyện ý,” nhưng ta là người câm, không thể nói được.
Ta hoảng hốt, đẩy tay đại ca và tẩu tẩu ra, chạy đến trước mặt hắn.
Ta nắm chặt lấy tay hắn — phải dùng cả hai tay của ta mới có thể nắm hết một bàn tay của hắn.
Ta vừa khóc, vừa điên cuồng gật đầu.
Trong ánh mắt của Bùi Xuân Sơn, ban đầu là sự mơ hồ, sau đó là kinh ngạc, rồi cuối cùng là nụ cười rạng rỡ, như một lời khẳng định không cần nói.
Bàn tay to lớn của hắn mạnh mẽ siết chặt lấy tay ta, nói: “Vậy thì theo ta đi.”
Hắn vốn đã kéo ta đi được vài bước, nhưng ta níu lại, chỉ về phía ngôi nhà của ta, ra hiệu hắn theo ta.
Ta quay vào nhà, ôm muội muội còn trong tã lót bước ra ngoài.
Đại ca bấy giờ mới nhận ra sơ hở, dựa vào việc ta không thể nói cũng không biết viết, liền bịa đặt: “Bùi gia, không phải tiểu nhân không muốn giao muội muội cho ngài, mà là nó đã sinh ra một đứa con hoang, e rằng nếu theo ngài sẽ làm nhơ bẩn phủ đệ của ngài.”
Ta hoảng hốt lắc đầu liên tục, nhưng Bùi Xuân Sơn chỉ liếc nhìn ta, rồi lại nhìn về phía đứa bé trong tã lót.
Hắn bước tới, đưa tay vụng về dỗ dành em bé.
Muội muội đói nên khóc ré lên, hắn vội rụt tay lại, cười gượng: “Nhìn xem, ta đúng là tay chân vụng về, cuối cùng làm con bé khóc.”
Hắn nhìn quanh, nhìn vào căn nhà nghèo nàn này, như chợt hiểu ra điều gì, liền hỏi ta: “Đây là một bé gái phải không?”
Thấy ta gật đầu, ánh mắt hắn sắc như d.a.o nhìn về phía đại ca.
Đại ca còn định chối cãi, nhưng bị tẩu tẩu ngăn lại.
Tẩu tẩu liền đánh trống lảng: “Nếu Bùi gia không chê mẹ con chúng, mang đi cũng tốt. Ngài cũng thấy rồi đó, chúng tôi thật sự không nuôi nổi hai miệng ăn này.”
Bùi Xuân Sơn cười khẽ, vết sẹo trên khóe miệng hơi nhúc nhích.
Đó là một ngày thu trong lành, ta nhớ mãi suốt đời.
Hắn cẩn thận bế lấy đứa bé, một tay ôm muội muội, tay kia nắm lấy ta, câu nói của hắn cũng khiến ta ghi nhớ suốt đời:
“Thật sự thì mẹ con các ngươi cũng không khiến ta nghèo đi được.”
“Đi thôi, chúng ta cùng đi xây dựng cuộc sống của chính mình.”
Một lần nữa ta rơi lệ, nhưng lần này là những giọt nước mắt vui mừng.
Đi thôi, chúng ta cùng đi xây dựng cuộc sống của chính mình.
Đó là câu tình thoại hay nhất mà ta từng nghe trong đời.