Xuân Sơn Có Tĩnh Thư - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-10-23 20:58:14
Lượt xem: 956
03
Bùi Xuân Sơn có một ngôi nhà nhỏ, cách không xa doanh trại.
Từ bên ngoài nhìn vào, nhà có đủ phòng chính, phòng phụ, gạch xanh ngói xám, tốt hơn nhiều so với nhà tranh của ta.
Chúng ta đến nơi trong một đêm sao sáng, trên đường đi, hắn đã mua cho ta hai bộ y phục. Khi vào hiệu may, ta nắm chặt ngón tay của hắn không chịu buông, muốn hắn mua thêm một bộ cho mình.
Hắn không từ chối được, cuối cùng chỉ chọn một chiếc khăn lau mồ hôi rẻ nhất.
Bùi Xuân Sơn thấy ta gầy guộc, còn tìm v.ú nuôi cho muội muội. Lo rằng chúng ta mệt mỏi, hắn thuê xe ngựa suốt quãng đường, tiêu hết gần như toàn bộ quân lương của mình.
Trên xe ngựa, ta mơ màng ngủ, nghe thấy hắn ngồi nhẹ nhàng ở cửa, che chắn gió lạnh thổi vào khe hở.
Hắn thậm chí còn cố ý thở nhẹ.
Ta không biết trên đường đi, hắn đã chăm chú nhìn ta và muội muội, nghĩ ngợi điều gì.
Có lẽ hắn đang nghĩ về nhà. Trong những năm tháng chiến tranh loạn lạc, thứ khiến người ta quyến luyến nhất chính là gia đình.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi đến trước cổng nhà hắn, hắn lấy chìa khóa mở khóa, rồi quay lại nhét chìa vào tay ta.
Ta ngây người một lát, ngước nhìn hắn, nghe hắn cười gượng gạo: “Năm năm trước, khi phản vương Giang Đông làm loạn, nhà ta bị phá hủy. Sau đó ta đã mua ngôi nhà này, phần lớn thời gian không ai ở, bên trong đầy bụi, mong cô nương rộng lượng bỏ qua.”
Ta mỉm cười lắc đầu, từ tay hắn bế lấy muội muội, hắn dẫn đường đưa chúng ta đến căn phòng lớn nhất.
Hắn tìm cây nến để thắp sáng, trải chiếc khăn lên ghế và giúp ta ngồi xuống.
Trời cuối thu lạnh lẽo, hắn lục lọi khắp nơi, tìm được vài bộ y phục sạch sẽ, đắp lên người ta và muội muội.
Ta vỗ nhẹ lên vai hắn, ra hiệu bảo hắn cũng mặc thêm y phục giữ ấm.
Hắn chỉ cười lớn, nói: “Cô nương không biết đó thôi, từ nhỏ ta đã khỏe mạnh, thân nhiệt cao, thường thì mùa đông chỉ mặc một lớp áo. Huống chi ta còn phải làm việc, lát nữa có khi còn phải cởi ra bớt.”
Nói xong, Bùi Xuân Sơn đi ra ngoài sân múc nước, dưới ánh sao sáng.
Ta lặng lẽ nhìn theo, một người đàn hắn to lớn, làm việc cẩn thận và nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc ngôi nhà đã sạch sẽ, sáng sủa.
Hắn kiếm vài thanh củi để nhóm lửa, vừa nhen lửa, hắn liền quay người lại, đứng chắn giữa ta và bếp lò.
Ta lại một lần nữa nhìn thấy bóng lưng rộng lớn ấy, không chỉ chắn lửa mà còn chắn cả cơn gió lạnh buốt.
Đây là lần đầu tiên ta ngồi nhìn người khác làm việc, trước kia ở nhà, nhất là khi cha xuất chinh, mọi việc như nhóm lửa, nấu ăn, gánh nước, giặt giũ, những việc ta có thể thấy đều là của ta.
Cho đến khi hắn trải giường, ta thực sự không ngồi yên được nữa, ôm muội muội, bước tới gần.
Thấy ta một tay bế trẻ, một tay định kéo góc chăn, Bùi Xuân Sơn vội đưa tay, nắm chặt lấy cổ tay ta.
“Cô nương đừng vất vả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-son-co-tinh-thu/phan-3.html.]
Lực của hắn không mạnh lắm, nhưng vì ta chưa từng chạm vào người khác giới, bị hắn chạm phải thì giật mình, tay run lên một chút.
Ta vừa rụt lại, hắn liền sợ hãi, lập tức buông tay, lùi vài bước ra xa.
Người lính oai hùng như hổ, giờ đây lại gãi đầu, nói lắp bắp như gặp phải mãnh thú: “Xin lỗi cô nương, ta là người thô lỗ, tay chân không biết nhẹ nhàng...”
Ta nhịn cười, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Bùi Xuân Sơn thấy vậy mới thử bước lên hai bước.
Hắn giấu hai tay sau lưng, chỉ thò đầu ra phía trước, cẩn thận nhìn cổ tay ta vừa bị hắn nắm.
Hắn thì thầm nhỏ nhẹ: “May mà không bị thương...”
Ta càng cười tươi hơn, xoay người nhẹ nhàng đặt muội muội xuống, tìm vài đoạn nến còn sót lại, thắp sáng mấy ngọn đèn trong phòng.
Lúc này ta mới phát hiện, phía tường đông có một giá sách lớn, đầy những cuốn sách.
Ta ngạc nhiên quay đầu nhìn Bùi Xuân Sơn.
Hắn đang đun nước nóng trước bếp, thấy ta kinh ngạc chỉ vào giá sách, hắn cười lớn: “Cha ta là một tiên sinh dạy học, từng gửi ta đến thư viện, muốn ta mai sau vào kinh thi cử, làm một văn quan, nên ta cũng đọc qua vài cuốn sách.”
Thảo nào hắn khác biệt so với những người lính thô bạo khác, thì ra hắn từng đọc sách.
Hắn cúi đầu nhìn lửa, nói: “Nhưng tiếc thay, thời thế không tốt, thà làm một bách phu trưởng còn hơn làm một thư sinh.”
Ánh sáng xanh của đèn trên tường và ánh lửa đỏ từ bếp hòa vào nhau.
Bùi Xuân Sơn nói một cách nhẹ nhàng, nhưng nếu ngẫm sâu, chiến tranh kéo dài đã hủy hoại biết bao thanh niên như hắn, vốn không có chí đánh g.i.ế.c mà chỉ muốn học hành.
Ta không biết chữ, đi tới lấy một cuốn sách, rồi nhặt lấy chiếc bút lông đầy bụi trên bàn, bước tới trước mặt Bùi Xuân Sơn.
Ta không biết cầm bút, đành nắm chặt và vạch vài nét lên sách.
Bùi Xuân Sơn nhìn rất chăm chú, rồi hiểu ra, gật đầu nói: “Được thôi, ta sẽ dạy cô nương viết chữ.”
Hắn giơ bàn tay lớn ra, lần này, động tác rất nhẹ nhàng, từ tốn, cẩn thận chỉnh lại tư thế cầm bút cho ta.
Đầu ngón tay của hắn đều ấm, giống như trái tim hắn, đều nóng bỏng như lửa trong lò.
“Như vậy, sau này cô nương có điều gì muốn nói với ta, có thể viết ra.”
Ta vui vẻ gật đầu, nhưng thấy hắn hơi cau mày, nói: “Đi gấp quá, ta quên hỏi đại ca của cô nương tên là gì.”
Ta không nói được, cũng không viết ra được, không biết phải làm sao để nói cho hắn biết ta tên là “Tĩnh Thư.”
Thấy ta đang bối rối, Bùi Xuân Sơn rót một bát nước nóng, đưa tới trước mặt ta, nở nụ cười: “Nhưng cũng không sao, ngày tháng còn dài mà.”
Ta đón lấy bát nước trong tay hắn, cười rồi gật đầu.
Đúng vậy, chúng ta còn nhiều ngày tháng phía trước.