Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Về Nắng Ấm - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-06-21 07:13:44
Lượt xem: 6,604

Đột nhiên, cửa phòng bật mở, ta tưởng là Tiêu Hành, nhưng người bước vào lại là tiểu muội, nó dùng yếm ôm một túi táo tàu.

 

"Tướng quân cho muội, tướng quân thật tốt."

 

Nó vừa nhai táo tàu rôm rốp, vừa đưa cho ta một quả: "Mẫu thân nói thương đường Mạc Bắc bị phong tỏa rồi, hoa quả miền Nam giờ còn quý hơn vàng ấy."

 

Tim ta như bị kim châm.

 

Ta mời tướng quân ở lại dùng bữa, hắn nói có việc rồi đi luôn.

 

Tiểu muội nhìn ta với vẻ thăm dò, "Hai người cãi nhau sao?"

 

Ta gật đầu: "Cãi nhau vài câu."

 

Tiểu muội khẳng định: "Chắc chắn là tỷ sai rồi."

 

Ta nhéo má nó: "Rõ ràng là hắn gây sự trước, sao lại là ta sai?"

 

"Đại bá và mẫu thân nói chuyện riêng, ta nghe lén được. Bá bá nói tỷ chưa động lòng mà đã muốn ngồi vững chỗ tướng quân phu nhân, e là tướng quân không dễ bị lừa gạt đâu."

 

Ta day day mi tâm: "Còn nói gì nữa?"

 

"Bá bá còn nói, tỷ tỷ thông minh quá bị thông minh hại, cứ gặp mặt tướng quân là dùng mỹ nhân kế. Tướng quân năm nay đã hai mươi lăm tuổi, nếu là người dễ bị nhan sắc mê hoặc thì đã lấy đầy vợ lớn vợ bé rồi."

 

Ta vội vã bịt miệng tiểu muội.

 

"Muội mau đến trường học đi. Sau này không được nghe lén người lớn nói chuyện nữa."

 

Tiểu muội ôm túi hoa quả rời đi, bởi vì ta bắt nạt tướng quân của nó.

 

Ta cầm quả táo tàu duy nhất còn lại, không khỏi cười khổ.

 

"Tỷ tỷ." Đại muội bước vào, "Có một người buôn hàng rong họ Kiều tìm tỷ, đang chờ ở đầu ngõ kia."

 

Ta ném quả táo tàu cho đại muội, khoác áo chống lạnh rồi vội vã ra ngoài.

 

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại mua da lông ở ngoại bang? Tướng quân có thể kiếm được loại tốt hơn mà." Đại muội vừa đi vừa hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-10.html.]

 

"Ta muốn làm áo choàng cho tướng quân, sao có thể để hắn kiếm da lông cho ta được." Ta nhìn đại muội, "Giúp ta giữ bí mật nhé."

 

Đại muội gật đầu, rồi lại nhấn mạnh: "Sao phải mua của ngoại bang chứ? Đồ của người man di hôi hám lắm."

___________

Kiều Mẫn Diệc là người buôn hàng rong ta quen biết trong lúc đứng đọc sách chiêu sinh trên đường.

 

Hắn năm nay hai mươi bảy tuổi, nối nghiệp phụ thân, làm ăn buôn bán trong ngoài biên ải.

 

Công việc làm ăn của hắn tuy lớn nhưng lại là l.i.ế.m m.á.u mũi đao.

 

Năm ngoái sau khi Tiêu Hành bị giam, người Man Di có vài lần manh động.

 

Một lần, hắn và ca ca đến nhà một người dân ở ngoại ô thu mua da lông.

 

Người Man Di thấy họ là người Hán, liền ra tay sát hại ca ca hắn ngay tại chỗ. Hắn cửu tử nhất sinh mới trốn thoát được, nhưng cũng bị thương một chân, trở thành người què.

 

Ta và Kiều Mẫn Diệc đứng ở đầu ngõ, ta giả vờ chọn da lông trên xe của hắn, thực chất là để nói chuyện.

 

"Thế nào rồi?"

 

"Thủ lĩnh người Man Di nói, nếu phu nhân g i ế t được Tiêu tướng quân, hắn sẽ cho người mượn binh." Kiều Mẫn Diệc đáp.

 

"Ta biết rồi." Ta bình thản chọn một tấm da khác, "Lời nói gió bay, đã viết thư đóng dấu theo lời ta dặn chưa?"

 

Kiều Mẫn Diệc lấy bức thư giấu trong tấm da lông, đưa cho ta: "Phu nhân, tấm da này rất hợp với tướng quân."

 

"Đa tạ." Ta ôm lấy tấm da, hỏi giá bao nhiêu.

 

Kiều Mẫn Diệc không nhịn được hỏi: "Phu nhân thật sự muốn g i ế t tướng quân sao?"

 

"Chỉ cần một ly rượu độc là xong chuyện. Tiêu Hành có giỏi đến đâu cũng không chống lại được thạch tín, không cần phải lo cho ta!" Ta thản nhiên đáp, "Thư của ta, đã gửi đi chưa?"

 

Vẻ mặt Kiều Mẫn Diệc thoáng vẻ ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Nhưng... Tống Nham sẽ trả lời thư của người sao? Hắn mới là kẻ thù của người mà."

 

Ta đưa tiền cho hắn. Đây là tiền Tiêu Hành đưa cho ta dùng.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Loading...