Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Về Nắng Ấm - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-06-21 07:20:09
Lượt xem: 5,196

Nửa năm nay, đầu tháng nào hắn cũng gửi cho ta một trăm lượng.

 

Ta không khách sáo, dùng hết không sót một đồng.

 

"Không nói đến ân oán, chỉ nói đến lợi ích." Ta nói.

 

Kiều Mẫn Diệc muốn trở nên giàu có đến mức giàu nhất cả nước, hoàn thành tâm nguyện của phụ thân và ca ca.

 

Làm sao để trở nên giàu có như vậy? Ta không biết, hắn cũng không biết, nhưng có thể cùng nhau nỗ lực.

 

Hắn đang đánh cược, ta cũng đang đánh cược.

 

Hắn nói chúng ta giống như lũ chuột cống trong cống rãnh, xấu xa và bẩn thỉu.

 

Ta nói đừng sợ, chuyện thành công chúng ta sẽ bỏ tiền ra mua bút của sử gia, Kiều Mẫn Diệc cười hà hà nói đó cũng là một cách hay.

 

Ta trở về đọc bức thư của thủ lĩnh người Man Di.

 

Chữ rất xấu xí, nhưng đúng là chữ viết và con dấu của hắn.

 

Ta nhìn chằm chằm vào từng chữ một, cẩn thận như đang vẽ lại, sau đó lấy một viên đá màu đỏ, khắc một con dấu.

 

Mười ngày sau, thư trả lời của Tống Nham đã đến.

 

Hắn đồng ý tất cả yêu cầu của ta, nói sẽ giúp ta hồi kinh, cho ta một thân phận mới, làm thiếp của hắn.

 

Chữ của Tống Nham rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với chữ xấu của tên Man Di kia.

 

Ta nhìn quen chữ của hắn, nhưng đáng tiếc lúc bị tịch thu nhà cửa đột ngột quá, ta chưa kịp gửi một lá thư nào.

 

Hai ngày sau, ta viết xong thư trả lời, tìm đến Kiều Mẫn Diệc: "Lại giúp ta gửi cho thủ lĩnh, những lời cần nói ta đều viết hết trong thư rồi."

 

Kiều Mẫn Diệc đồng ý, lập tức lên đường.

 

Nội dung bức thư rất đơn giản, ta đồng ý g i ế t Tiêu Hành, hỏi hắn có thể cho ta mượn bao nhiêu binh mã. Ngoài ra còn cho hắn biết triều đình sẽ đánh đến Mạc Bắc vào ngày mùng hai tháng Mười, mời hắn xuất binh vào ngày mùng ba.

 

Bốn ngày sau, Kiều Mẫn Diệc mang thư trả lời trở về.

 

Một ngày sau, ta viết thư trả lời cho Tống Nham.

 

Lần này ta không tìm Kiều Mẫn Diệc, mà tự mình mang thư đến trạm bưu chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-11.html.]

 

Lúc người đưa thư cưỡi ngựa rời thành, ta đứng ở đầu ngõ nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa.

 

Trên đường về nhà, ta mua nửa cân rượu, một ít thịt và rau.

 

Vừa mới dọn đồ xong, Tiêu Hành đã đẩy cửa bước vào, ánh mắt hắn lướt qua tấm áo choàng ta đang may dở.

 

"Làm cho ai vậy?" Hắn ngồi xuống bàn, trên bàn đã dọn sẵn bát đũa, rượu và thức ăn, "Có khách đến sao?"

 

Hắn trông rất mệt mỏi sau chuyến đi dài, trên mặt còn đọng lại vết hằn của gió lạnh.

 

Cả người gầy đi nhiều, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời.

 

Ta cầm chiếc áo lên: "Tướng quân thử xem."

 

Tiêu Hành mặc thử, vừa vặn.

 

"Ta thêm ba chiếc khuy nữa là xong."

 

Ta giúp hắn cởi áo ra, hắn lại vuốt ve lớp lông mềm mại, cất giọng trầm trầm: "Không vội, để ta mặc thử đã."

 

Ta đồng ý, chỉ vào rượu và thức ăn trên bàn: "Tướng quân chưa ăn phải không? Rượu vẫn còn ấm, ăn luôn đi."

 

Ta rót rượu cho hắn.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào ly rượu, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó nhìn ta, ánh mắt đỏ ngầu.

 

"Sao vậy?" Ta hỏi, "Mệt lắm phải không?"

 

"Không có gì, ngửi thấy mùi rượu, bỗng dưng cảm thấy mình cũng có gia đình." Tiêu Hành cầm ly rượu lên, đưa lên miệng, nhưng lại hỏi: "Thật sự muốn ta uống sao?"

 

Ta gật đầu.

 

"Chuẩn bị cho tướng quân mà." Ta mỉm cười, "Lần trước khiến tướng quân nổi giận rồi, coi như ta chuộc lỗi vậy."

 

Hắn siết chặt ly rượu, đầu ngón tay trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu nốc cạn ly rượu!

 

Sau đó lại cúi đầu nhìn ta.

 

"Ngửi thì thơm, nhưng uống vào lại rất khó nuốt!" Hắn ném ly rượu lên bàn, ánh mắt đầy vẻ châm chọc, "Là Tiêu mỗ có mắt như mù, nhận nhầm rượu rồi!"

 

Loading...